Chương 1739: Bí Mật Gia Đình
Chương 1739: Bí Mật Gia ĐìnhChương 1739: Bí Mật Gia Đình
"Nếu con biết vứt ở đâu thì đã nhặt về rồi." Trương Hằng nói.
"Cũng đúng, thôi bỏ đi, con đến đúng lúc lắm, đúng lúc mẹ nấu ăn ngon, có thể may mắn được nếm thử món ngon trên đời, ngày mai cùng đi mua điện thoại cho con, mẹ cũng định mua một cái máy đánh trứng."
Cha Trương ở phía sau, lấy hành lý của Trương Hằng từ cốp xe ra, đúng lúc này điện thoại của ông reo, cha Trương liếc nhìn tin nhắn nhận được, sau đó nói: "Hai người ăn trước đi, viện nghiên cứu có chút việc cần tôi qua một chuyến."
"Bây giờ sao?" Mẹ Trương hỏi: "Nhưng mà cơm của ta sắp xong rồi."
"Xin lỗi, hẳn là có liên quan đến bài luận ta chuẩn bị gửi, khá gấp, yên tâm, ta sẽ nhanh chóng quay lại, hai người đừng ăn hết, để lại chút cơm cho ta." Cha Trương vừa nói vừa xoa mũi, rồi lại mở cửa xe.
"Này, thật là, bao nhiêu năm rồi, thói quen động tác sờ mũi khi nói dối vẫn không thay đổi chút nào." Mẹ Trương nhìn chiếc xe của cha Trương rời khỏi con đường trước nhà.
"Mẹ có muốn con đi theo xem ông ấy sẽ đi đâu không?" Trương Hằng hỏi: "Kỹ thuật theo dõi của con rất tốt, ông ấy sẽ không phát hiện ra đâu."
"Không cần đâu, đàn ông mà, ai cũng có chút bí mật nhỏ." Mẹ Trương lấy một cốc nước từ vòi nước, đưa cho Trương Hằng: "Miễn là không liên quan đến phụ nữ khác thì cứ mặc kệ ông ấy."
"Mẹ tin tưởng ông ấy đến vậy sao?" Trương Hằng nhận lấy cốc nước.
"Không, chỉ là tin vào con mắt chọn người của mình thôi." Mẹ Trương chớp mắt: "Ông ấy không ở đây thì thôi, chúng ta ăn cơm trước đi, con giúp mẹ bê đồ ăn xuống, trông con đen đi nhiều rồi, xem ra suốt đường đi đã phải chịu nắng nhiều lắm, bố con nói con đi thuyền đến đây, thế nào, trên đường có nhìn thấy cá voi không?"
Ngay khi Trương Hằng và mẹ Trương đang ăn cơm và trò chuyện thì cha Trương cũng dừng xe bên lề đường. Khuôn mặt ông không còn vẻ ôn hòa và bình tĩnh như thường ngày, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào phòng bi-a đối diện, không biết đang nghĩ gì.
Khoảng nửa phút sau, ông tắt máy, xuống xe và đi đến cốp xe, mở cửa sau, sau đó rút tấm lót chống ẩm bên dưới ra, để lộ ra một hộp dụng cụ bị khóa, ông dùng chìa khóa mở hộp dụng cụ nhỏ đó, lấy ra một khẩu Sig Sauer P365, đây là một khẩu súng lục siêu nhỏ, toàn bộ chiều dài chỉ 147 mm, rất tiện lợi khi mang theo và không giống như các loại súng lục khác, băng đạn của nó có thể chứa 10 viên đạn, nếu cần có thể nâng cấp lên 12 viên.
Cha Trương lấy khẩu Sig Sauer P365 ra, mở băng đạn ra xem, xác nhận bên trong đã có đạn, sau đó nhét khẩu súng vào sau lưng mình, dùng áo che lại, rồi mới đi về phía phòng bi-a trước mặt.
Mặc dù ông đã cố gắng hòa nhập với môi trường xung quanh nhưng không thể phủ nhận rằng khí chất học giả của ông rất khó che giấu, khiến ông trở nên lạc lõng với phòng bi-a trước mắt.
Vì vậy, ông mới đi được vài bước thì một tên đầu trọc xăm hình người đẹp trên cánh tay lên tiếng: "Này, tên mọt sách kia, mày có phải đến nhầm chỗ rồi không?"
Nhưng cha Trương còn chưa kịp nói gì thì sau lưng tên đầu trọc đã có một giọng nói khác vang lên trước: "Không, hắn không đến nhầm chỗ, vì ta đã hẹn hắn."
Tên đầu trọc quay lại, thấy một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đang mỉm cười ôn hòa với hắn.
"Ta khuyên ngươi và bạn gái nhỏ của ngươi nên tiếp tục chơi bi-a, đừng xen vào chuyện của người khác."
"Không thì sao?" Tên đầu trọc nắm chặt tay.
Ông lão nhún vai: "Không thì ta sẽ dùng gậy bi-a trong tay này đập nát hoa cúc của ngươi."
"Ông già, ông muốn chết sao?" Gã đàn ông to lớn nghe vậy thì nổi giận, bước lên một bước nhưng chưa kịp ra tay thì ngay sau đó hắn cảm thấy đau đớn dữ dội ở một chỗ nào đó sau lưng, ngã nhào xuống đất, những người có mặt ở đó không ai nhìn rõ cây gậy bi-a trong tay ông lão đã biến mất như thế nào, thực tế giữa ông và tên đầu troc còn cách nhau mười mét.
"Mau đưa bạn trai cô đi gặp bác sĩ đi, muộn thì sợ rằng sẽ để lại di chứng gì đó." Ông lão quay đầu cười thiện ý với cô bạn gái há hốc mồm bên cạnh tên đầu trọc, nhắc nhở.
Nhưng cô ta như nhìn thấy ma quỷ, vội vàng đỡ người bạn trai đang rên rỉ trên mặt đất dậy, rút cây gậy bi-a dính máu cắm ở một chỗ nào đó sau lưng hắn ra, dìu tên đầu trọc đang khap khiễng nhanh chóng chạy khỏi nơi này. "Ông chơi vui chứ?" Cha Trương hỏi.
"Cũng tạm thôi, nói ra thì tôi đang giúp ông giải vây, dù không nói lời cảm ơn thì cũng không cần phải tỏ ra vẻ mặt khó chịu như vậy chứ, huống hồ còn là đối mặt với bạn cũ."
Cha Trương đi đến trước bàn bi-a nơi ông lão đang ngồi, nhìn vào mắt đối phương: "Những kẻ tự xưng là thần linh như các ông, luôn lợi dụng sức mạnh siêu nhiên của mình để làm bừa, coi thường pháp luật và quy tắc, bất kể xuất hiện ở đâu cũng không có chuyện gì tốt."