Trương Hằng nói:
-Chờ đến khi Karina trở lại đảo, ta sẽ tìm cô ấy đàm luận chuyện này. Nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là làm sao để tách Malcolm và Raymond ra.
Billy ngẫm nghĩ:
-Nếu những chuyện kia giống như lời ngươi nói, thì hẳn cũng là tuyệt mật giữa hai kẻ đó, người bên ngoài e rằng sẽ khó mà hỏi ra được, hay là chúng ta trực tiếp tạo ra mâu thuẫn giữa bọn hắn nhỉ?
-Đây cũng là một cách, nhưng chỉ khi vạn bất đắc dĩ ta mới sẽ dùng đến. Raymond và Malcolm đều là người thông minh, nếu như cố ý tạo ra mâu thuẫn thì rất có khả năng bị bọn hắn phát hiện được, ngược lại khiến mọi thứ biến khéo thành vụng.
Giữa màn đêm, xe ngựa về lại Nassau, cuối cùng dừng trước cửa nhà Trương Hằng và Annie.
Trương Hằng và Billy vác tên dũng sĩ người da đen vào trong nhà, tạm thời để ở phòng con của chủ nông trường, còn Annie thì đã nửa đường xuống xe đi tìm bác sĩ.
Billy và Trương Hằng lại hàn huyên một hồi, thấy thời gian không còn sớm mới tạm biệt rời đi.
Sau đó, Trương Hằng về lại phòng Malvin, tên dũng sĩ da đen nằm bất động ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, chẳng khác nào lúc bị chôn xuống hố đất ban nãy. Nếu như hiện tại không phải là còn có một chút hô hấp yếu ớt, thì chắc là đã có người nghĩ tên này chết rồi. Những vết máu trên mặt gã lúc này đã đông lại thành từng mảng, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.
Trương Hằng dời chiếc ghế đến bên giường rồi ngồi xuống, sau đó mở miệng nói:
-Không thể không thừa nhận, ngươi rất có thiên phú trong việc giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Hắn nói xong, trong phòng nhỏ không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, tên dũng sĩ người da đen vẫn nhắm mắt nằm im ở nơi đó.
-Ngươi không tò mò vì sao ta phát hiện ra à?
Trương Hằng tự hỏi tự đáp:
-Lúc ấy, tất cả mọi người trong phòng yến hội đều bị trận chém giết trên sàn đấu của các ngươi hấp dẫn, chỉ có ta vào lúc đó đi nhìn xung quanh. Kết quả là, có một điều đưa đến sự hứng thú của ta. Ta phát hiện, mỗi khi ngươi bị tấn công, sẽ có không ít nữ nô da đen tỏ ra căng thẳng. Lúc đầu, ta vốn cho rằng các cô ấy đang lo lắng cho đông bào mình, nhưng sau lại, ta phát hiện khi ngươi đánh trả đối thủ, những người kia sẽ bình tĩnh lại.
-Vì vậy ta bắt đầu nhận ra các nữ nô đó đang lo lắng cho ngươi. Thú vị là khi ngươi bị người kia đánh bại hoàn toàn, các cô gái đó dù đều lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng hình như còn có một chút chờ mong, vẻ mặt của các cô ấy khiến ta cảm thấy nghi hoặc. Mãi cho đến khi mọi người cho là ngươi chết chắc rồi, ngươi lại chuyển bại thành thắng, dưới tình huống bất khả thi đánh bại đối thủ, mà những nữ nô kia lại không kinh ngạc, trong đầu ta mới hiện lên một loại suy đoán – những cô gái đó có phải đã sớm biết trước kết cục?
Trương Hằng dừng lại một chút:
-Cuộc chiến đêm nay trên sàn đấu thật ra là kết quả của kế hoạch mà ngươi đã cẩn thận sắp xếp. Ngươi muốn trốn thoát khỏi tòa trang viên kia, vì thế đã giấu diếm thực lực của mình, cố ý bị thương nặng trong chiến đấu. Bởi vì ngươi biết trước đây bọn chúng sẽ xử lý những ngươi bị thương không còn giá trị như thế nào, mà hai người phụ trách việc lấp đất cũng là đồng bạn của ngươi. Chính vì thế, khi ta dùng tiền mua ngươi, bọn họ mới tỏ ra luống cuống không biết làm gì, tại cái này không nằm trong kế hoạch của ngươi.
Lần này, khi Trương Hằng vừa dứt lời, tên dũng sĩ da đen trông vô cùng suy yếu trên giường bệnh rốt cuộc có phản ứng. Gã bất ngờ bật người dậy, đột ngột nhào tới Trương Hằng, hai bàn tay khổng lồ kia đã nhắm thẳng yết hầu.
Nhưng mà một giây sau, động tác của gã khựng lại giữa không trung, bởi vì gã thấy được cây súng ngắn trong tay Trương Hằng.
-Ta không có gì ác ý, ngược lại, ngươi phải rất may mắn khi đêm nay gặp ta. Dựa theo kế hoạch ban đầu của ngươi, dù các ngươi có thể giấu diếm được tên giám sát kia, cũng rất khó tránh khỏi cặp mắt của đội cảnh vệ trong lúc chuồn ra cổng chính. Mà dù các ngươi có trốn ra được thành công, thì giữa ruộng vườn mênh mông như vậy, thể trạng của ngươi cũng quá dễ thấy, hoàn toàn trốn không được.
Tên dũng sĩ da đen nghe vậy cũng không bỏ xuống cảnh giác, lạnh lẽo nói:
-Cho nên, đây là cách ngươi tỏ ra thiện ý? Lấy súng chỉa vào người ta?
Nghe thấy tên dũng sĩ da đen mở miệng nói chuyện, Trương Hằng cũng thầm thở ra nhẹ nhõm. Điều hắn lo lắng nhất là người này không biết tiếng Anh, bởi vì khác với nữ nô được đào tạo thành hầu gái, những tên nô lệ bị bồi dưỡng thành dũng sĩ giác đấu không cần phải biết quá nhiều từ. Chủ nhân của bọn họ chỉ cần bọn họ bộc lộ ra thú tính của bản thân, vì vậy thường sẽ không tốn công tốn sức dạy ngôn ngữ bản địa cho bọn họ.
Mà vào lúc này, mỗi cái bộ lạc ở châu Phi đều có thổ ngữ của riêng mình, ngay cả giữa các bộ lạc còn thường không thể giao lưu được. Nếu như tên dũng sĩ da đen chỉ biết thổ ngữ của bộ lạc gã, vậy thì hai bên muốn trao đổi sẽ trở nên rất khó khăn.
-Ta từng chứng kiến hai cánh tay của ngươi có thể làm được gì, tạm thời chưa muốn chúng ghìm lại cổ mình. – Trương Hằng nói – Mặc kệ ngươi có tin hay không, việc ta cứu ngươi chỉ là tình cờ, cũng không có tính toán cái gì lên người ngươi. Ban đầu định điều trị cho ngươi xong rồi sẽ thả ngươi đi, nhưng mà ta có hơi lo lắng lát nữa ngươi sẽ vặn gãy cỗ bác sĩ điều trị, nên mới không thể không lại đây nói chuyện với ngươi trước.
-Chúng ta có lẽ đến từ một nơi lạc hậu, nhưng chúng ta cũng phải là thú hoang.
Người dùng sĩ da đen đáp, sự thù địch trong mắt gã đã giảm đi một ít.
-Xin lỗi. – Trương Hằng thu hồi súng ngắn trong tay – Tóm lại là bây giờ ngươi đã tự do, có thể quyết định ở lại chờ bác sĩ đến xử lý vết thương hoặc nếu như ngươi gấp gáp muốn rời đi, cửa chính vẫn sẽ luôn mở rộng.