Chương 1918 - Mặt Trăng Màu Máu
Tất nhiên, cũng có một số người chơi muốn hòa hợp với cả hai bên, khi gặp trường hợp này có thể dùng thủ đoạn, đứng ngoài cuộc, nếu thao tác tốt thì thiện cảm của cả hai bên đều không tăng cũng không giảm.
Nhưng đối với Trương Hằng thì không cần thiết phải làm vậy, vì hắn không nói dối, những gì đã nói trước đó đều là lời chân thật của hắn.
"Nếu ngươi muốn tìm hiểu một chút về bí quyết để tiểu thuyết trở nên phổ biến, có thể đến tìm ta, ta ở phòng 207." Nữ nhà văn chuyên viết sách giả tưởng bán chạy nói một cách nhiệt tình, dừng lại một chút, cô ta lại nói một cách bí ẩn: "Ngươi ngày mai có thời gian không, ta còn có thể giới thiệu cho ngươi một người, đó là nhà văn vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, không ai không biết, không ai không hay, những vở kịch do hắn sáng tác được mọi người biết đến, cho đến hàng trăm năm sau, trong mỗi cuốn tiểu thuyết chúng ta viết đều có bóng dáng câu chuyện của hắn."
Mặc dù giáo sư McG không nói tên người đó nhưng Trương Hằng đã biết cô ta nói đến ai rồi.
—— William Shakespeare, mặc dù vẫn có câu nói văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị nhưng Shakespeare thực sự có thể được coi là tác giả có ảnh hưởng lớn nhất.
Nếu có thể nghe chính Shakespeare giảng giải về phương pháp viết tiểu thuyết, chắc chắn sẽ được lợi rất nhiều, mặc dù Shakespeare sáng tác những vở kịch đó dựa trên bối cảnh thị trường và sở thích của khán giả thời bấy giờ nhưng phương pháp thực ra có điểm chung, hơn nữa những vở kịch của Shakespeare đã tồn tại qua hàng trăm năm mà vẫn không suy tàn, đây có lẽ mới thực sự là sự phổ biến.
Ngay khi Trương Hằng chuẩn bị ngồi xuống, trò chuyện với nữ nhà văn chuyên viết sách giả tưởng bán chạy thì đại sảnh vốn hỗn loạn bỗng trở nên yên tĩnh.
Sau đó, ánh mắt của mọi người dần tập trung vào bên lò sưởi, không biết từ lúc nào mà củi trong lò đã cháy lên, phát ra tiếng lách tách.
Còn Trương Hằng sau đó để ý thấy trên mặt nữ nhà văn chuyên viết sách giả tưởng bán chạy cũng lộ ra vẻ phấn khích, cô ta ngồi thẳng người, nói với Trương Hằng: "Đến rồi, sắp bắt đầu rồi."
"Bắt đầu cái gì?"
"Buổi họp mặt kể chuyện hàng tháng." Nữ nhà văn chuyên viết sách giả tưởng bán chạy chớp chớp mắt: "Người chiến thắng có thể gặp chủ nhân nơi này, cùng ông ta dùng bữa tối, sau đó... có được tư cách rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây?"
"Tất nhiên rồi, mặc dù nơi này rất tuyệt, có đồ ăn thức uống, còn có thể gặp được nhiều bậc thầy, cả người sống lẫn người đã khuất, mọi người tụ họp lại với nhau để nói chuyện phiếm, ừm, tất nhiên, đôi khi cũng sẽ như vừa rồi, cùng nhau chỉ trích, dù sao thì mỗi tác giả đều có đặc điểm và sự kiên trì của riêng mình, nếu dễ dàng bị người khác thuyết phục như vậy thì chúng ta cũng chẳng cần phải làm nghề này nữa nhưng dù là nơi tốt đến đâu thì ở lâu cũng sẽ chán."
Nữ nhà văn chuyên viết sách giả tưởng bán chạy nói đến đây thì dường như nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, trình độ viết lách của ngươi thế nào, mặc dù thứ này rất khó để đánh giá nhưng chủ nhân nơi này vẫn nghĩ cách phân cấp cho mọi người, ta thì khoảng từ lv2 đến lv3, còn ngươi thì sao."
Trương Hằng nhìn vào bảng thông tin nhân vật của mình, mục kỹ năng viết lách hiện vẫn là lv0.
"Xem ra ta phải ở đây một thời gian rồi." Trương Hằng nói.
Được rồi, kể xem hôm nay đã ăn những món ngon gì nào... Sau đó nhớ ngày mai phải vận động nhiều vào, không thì sẽ béo lên mất.
...
Cái gọi là "Buổi họp mặt kể chuyện" thì đúng như tên gọi, là mọi người tụ họp lại với nhau để kể chuyện.
Chỉ có điều, những người tụ họp trong tòa dinh thự này hiện tại có lẽ là những người kể chuyện hay nhất trong toàn bộ lịch sử loài người, muốn nổi bật giữa đám người này, giành chiến thắng cũng chẳng dễ hơn lần đầu tiên con người đặt chân lên mặt trăng là bao.
Trên thực tế, mặc dù nữ nhà văn chuyên viết sách giả tưởng bán chạy bên cạnh Trương Hằng nhờ một loạt tác phẩm mà một bước trở thành nhà văn kiếm tiền nhiều nhất thời bấy giờ, đến năm 18 tuổi đã có khối tài sản khủng khiếp khoảng 70 tỷ bảng Anh nhưng chỉ với kỹ năng viết lách chưa đến lv3 hiện tại của cô ta, trong căn phòng này e rằng không phải xếp cuối thì cũng nằm trong nhóm xếp sau.
Nhìn thế này thì việc cô ta muốn rời khỏi đây căn bản là không thực tế nhưng Trương Hằng để ý thấy sau khi buổi họp mặt kể chuyện bắt đầu, nữ nhà văn chuyên viết sách giả tưởng bán chạy lại tỏ ra rất háo hức.
Tất nhiên ngươi có thể hiểu đây là sự tự tin của mỗi người sáng tác, dù sao thì tác phẩm bán chạy như tôm tươi, phim ảnh, đồ chơi, trò chơi, công viên chủ đề đủ cả, người mà ngay từ đầu không tự tin vào bản thân thì giờ đây cũng đã được số liệu bán hàng thực tế bồi dưỡng rồi.
Nhưng mãi đến khi buổi họp mặt kể chuyện này thực sự bắt đầu, Trương Hằng mới biết được sự tự tin của nữ nhà văn chuyên viết sách giả tưởng bán chạy cuối cùng đến từ đâu.