-Con thuyền này đã có một độ tuổi nhất định rồi.
Người lái thuyền xúc động nói.
Hắn nhìn thấy dòng chữ được khắc trên đuôi thuyền, hẳn là tên chiếc thuyền, nhưng do thời gian nên chỗ này đã mục nát và chữ viết bị mờ, không thấy rõ.
Trương Hằng ngăn Annie đang chuẩn bị xuống thuyền.
Mở miệng nói.
-Phía trên không có người, ta đi cùng ngươi.
Billy và bốn thủy thủ khác cùng lên thuyền, mang theo năm ngọn đèn dầu. Lúc này trên biển sóng to gió lớn, thuyền lại lênh đênh, cách nhau không xa nhưng bảy người vẫn tốn nhiều sức mới có thể đến gần được. Những sợi dây bên mạn thuyền đều mục nát không thể chịu được lực nữa, may mà Billy đã đoán trước được điều đó và mang theo trảo câu bên mình.
Khi trảo câu được móc cố định, Annie leo lên đầu tiên, theo sau là một thủy thủ khác và Trương Hằng, còn Billy phụ trách phía sau.
Thiếu nữ tóc đỏ giơ ngọn đèn dầu trong tay lên sau khi tiếp đất, nhìn xung quanh một lượt sau đó nói.
-Boong tàu không có vấn đề gì.
Trương Hằng lúc này cũng từ mạn thuyền đi vào. Nếu như lúc trước chỉ là suy đoán thì hiện tại hắn có thể chắc chắn rằng con thuyền này không thuộc về thời đại này, mặc dù con thuyền cũng có trang bị hỏa pháo, nhưng kiểu dáng rất cũ, so với hơn ba mươi khẩu pháo trên Hàn Nha Hào thì nó giống như một món đồ chơi và không có khả năng tự bảo vệ ở vùng biển gần đó.
-Hai người một cặp tiến hành lục soát đi, chú ý an toàn.
Sau khi Billy lên thuyền, Trương Hằng phân công và phân chia khu vực mà mọi người chịu trách nhiệm.
Sáu người tản ra theo lời của hắn, mà Trương Hằng cũng đi về hướng phòng của thuyền trưởng. ...
Mùi trong khoang thuyền có phần khó ngửi, tầm mắt Trương Hằng thấy khắp nơi đều là rêu, hắn xé một mảnh vải che mũi miệng, đi được vài bước, mấy căn phòng đi qua đều mở toang cửa, bên trong bừa bộn, bàn ghế đổ lăn lóc, còn có mấy bộ quần áo rách nát.
Xét đến thời gian con thuyền lênh đênh trên biển, thì đây cũng là hiện tượng bình thường, nhưng ngoài ra, Trương Hằng còn để ý một điều, đó là mỗi căn phòng đều không có người, không chỉ không có người sống, mà cũng không có thi cốt, ngoài ra không hiểu sao cửa sổ đều bị đóng chặt bằng ván gỗ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến khoang thuyền ngột ngạt như vậy, Trương Hằng dùng con dao găm trong tay chém vỡ hai cánh cửa sổ, để gió biển bên ngoài tràn vào, mùi trong khoang thuyền cũng đỡ hơn nhiều. Lúc đi, hắn còn phát hiện ra ba đồng tiền vàng trong khe hở ván gỗ dưới chân, chỉ không biết chủ nhân của chúng vì sao lại để chúng ở đây.
Trương Hằng không nán lại trong những căn phòng này quá lâu, rất nhanh đã đến phòng thuyền trưởng ở cuối.
Đây cũng là căn phòng duy nhất trong toàn bộ hành lang đóng chặt cửa.
Trương Hằng đưa tay đẩy cửa, nhưng ngoài ý muốn lại không đẩy ra được, hẳn là có thứ gì đó chặn ở phía sau, thế là Trương Hằng lùi lại mấy bước, dùng vai đập vào, liên tiếp ba lần mới đập vỡ được cánh cửa lớn đó, đồng thời cũng nhìn thấy thứ chặn cửa ở phía sau, đó là một chiếc ghế, nhưng lưng ghế đã bị hắn đập vỡ mất rồi.
Trương Hằng chỉ nhìn một cái rồi dời mắt đi, hắn nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, có lẽ vì đóng cửa nên tình trạng phòng thuyền trưởng tốt hơn những căn phòng khác không ít, ít nhất là không ẩm ướt như vậy, những cuốn sách vốn được bày trên giá đã rơi vãi khắp nơi, hơn nữa phần lớn giấy tờ đều đã ố vàng mốc meo, nhưng bàn vẫn còn ở nguyên vị trí.
Nhưng cũng giống như mấy căn phòng trước, nơi này cũng không có người, hơn nữa cửa sổ bị đóng chặt, Trương Hằng treo chiếc đèn dầu trong tay lên móc treo trên tường, lục lọi một cách đơn giản, tìm thấy một chuỗi vòng cổ ngọc trai, một chiếc nhẫn và một số đồng bạc trong ngăn kéo.
Cộng thêm số tiền vàng hắn nhặt được trong khe sàn phòng trước, dường như có thể chứng minh rằng tai nạn xảy ra trên con thuyền này không phải vì gặp phải cướp biển trong lúc hành trình.
Nhưng tiếp theo, Trương Hằng lại gặp chút rắc rối khi tìm nhật ký thuyền trưởng, trên bàn có không chỉ một cuốn sổ ghi chép, nhưng hắn không nhận ra chữ viết trên đó, với vốn ngôn ngữ của mình, hắn chỉ có thể đoán ra rằng đây không phải tiếng Anh cũng không phải tiếng Pháp, hệ thống ngôn ngữ của châu Âu rất phức tạp, hắn cũng không biết đây thuộc loại ngôn ngữ nào, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất là mang hết mấy cuốn sổ ghi chép đó đi.
Sau đó, Trương Hằng lại dành ra một khắc đồng hồ, tỉ mỉ lục soát lại căn phòng, xác nhận không còn thứ gì đáng chú ý nữa, hắn mới quay người chuẩn bị rời đi, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bước chân hắn đột nhiên dừng lại.
Tình trạng của mấy căn phòng trống trước đó còn có thể giải thích là do người bên trong vội vã rời đi, nhưng tình trạng của phòng thuyền trưởng này rõ ràng là hoàn toàn khác, cửa sổ ở đây cũng đóng chặt, còn cửa ra vào duy nhất bị người ta dùng ghế chặn lại, nhưng vấn đề là người chặn cửa bằng ghế sau đó đã rời khỏi đây bằng cách nào?
Ngay cả với sự bình tĩnh của Trương Hằng, khi nghĩ đến vấn đề này, trong lòng hắn cũng không khỏi dâng lên một luồng hàn ý, tất nhiên xét đến thời gian con thuyền lênh đênh trên biển, thì có một xác suất rất nhỏ là chiếc ghế sẽ theo sóng biển xô đẩy mà tình cờ chặn trước cửa.
Nhưng điều này vẫn không thể giải thích được những cửa sổ bị đóng chặt, bởi vì chuỗi vòng cổ và chiếc nhẫn trong ngăn kéo, cùng với số tiền vàng trong sàn nhà đều chứng tỏ rằng những người trên thuyền đã rời đi rất vội vã, nếu đã như vậy thì tại sao họ còn có thời gian đóng hết cửa sổ lại? Là đang trốn tránh điều gì sao?
Ngay lúc này, Trương Hằng nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, hắn quay người với tốc độ nhanh nhất, đồng thời rút con dao găm kiểu Anh ở thắt lưng ra.
Kết quả là nhìn thấy khuôn mặt của cô gái tóc đỏ.