Hai người cùng ngẩng đầu lên, thấy trên đỉnh đầu mây đen kéo đến dày đặc.
"Trời chuyển rồi sao, nhanh thế?" Hắc Vương Sam xoa mũi,"Rõ ràng trước đó vẫn còn tốt, cái thời tiết chết tiệt này còn thất thường hơn cả phụ nữ."
Trận mưa to như trút nước này tới nhanh hơn dự đoán của mọi người, Hắc vương tử Sam do lo lắng cho thân thuyền Vida vừa tu sửa xong nên không tiếp tục ở lại trên tàu Hàn Nha. Nhưng hắn vừa mới xuống thuyền nhỏ thì hạt mưa đã bắt đầu rơi từ trên không trung xuống, cùng lúc ấy, trên biển bắt đầu xuất hiện sóng gió.
Những tia chớp dày đặc giăng khắp bầu trời u ám, tiếng sấm rền vang hệt như ngày tận thế.
Rõ ràng khoảng cách giữa hai chiếc thuyền không tới ba mươi mét, nhưng con thuyền nhỏ của Hắc vương tử Sam chèo mất mười phút, giữa những con sóng chập trùng lên xuống, vất vả lắm mới tới gần tàu Vida được. Trong đó còn có một tên hải tặc đang leo lên bị sóng lớn sau lưng cuốn đi mất.
Đám hải tặc trên tàu Vida không thể làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn bạn bè của mình biến mất trong con sóng dữ.
Trong thời tiết xấu như thế này, không thể thả thuyền xuống cứu người được.
Bên kia Trương Hằng vẫn chưa quay lại phòng thuyền trưởng, hắn đứng trên mũi tàu Hàn Nha, Billy đứng bên cạnh đang lớn giọng chỉ hủy các thuyền viên làm tốt công tác chuẩn bị chống lại bão táp.
Trương Hằng nhíu mày, hắn khác với Hắc vương tử Sam. Người sau chắc chỉ cảm thấy cái thời tiết mất nết này tới quá đột ngột, nhưng Trương Hằng đi theo Rosco không chỉ học kỹ thuật điều khiển cánh buồm, mà lão hải tặc kia còn dạy hắn kỹ năng sở trường của mình là phán đoán hướng gió thổi và dự đoán thời tiết.
Mặc dù Trương Hằng không dự đoán thời tiết được chuẩn như Rosco, nhưng sự thay đổi khí hậu trong thời gian ngắn hắn vẫn phán đoán được tám, chín mươi phần trăm. Cơn lốc này tới quá đột ngột, mà còn không có bất kì dấu hiệu báo trước nào. Mười lăm phút trước bầu trời vẫn trong lành không một gợn mây, dựa theo kinh nghiệm mà Rosco chỉ cho hắn thì ít nhất cho tới đêm nay, biển cả vẫn khá yên ả.
Nhưng chỉ hơn mười phút sau, khí hậu vùng biển này đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn, tình huống này Trương Hằng mới chỉ gặp qua một lần. Đó là khi con tàu Clark xuất hiện, nhưng sóng gió lúc ấy không lớn như bây giờ, hiện tại biển khơi giống như hoàn toàn nổi giận, từng con sóng lớn liên tục đập vào mạn thuyền.
Trương Hằng một tay nắm chắc dây thừng để ổn định cơ thể, một tay khác gỡ kính viễn vọng bằng đồng đeo bên người, trước tiên hắn nhìn về phía Hắc vương tử Sam, trên con tàu Vida đang rất bận rộn, nhưng tạm thời không xảy ra chuyện gì. Vì thế Trương Hằng lại hướng tầm mắt ra xa hơn.
Nằm ngoài dự đoán là lần này, hắn lại không nhìn thấy con tàu ma từ trăm năm trước kia nữa, mà trái lại, trận bão táp trông thì dữ dội này lại đang dần dần yếu đi, sóng biển nhỏ dần, giọt mưa trở nên thưa thớt. Khoảng năm phút sau thì có tia nắng chiếu xuống từ tầng mây, biển cả lại lần nữa phục hồi vẻ yên tĩnh, đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu hồi nãy cũng biến mất tiêu.
Trước và sau chỉ trong vòng hai mươi phút, thần kinh của Annie luôn căng chặt cũng cảm thấy khó mà tin nổi, chờ sau khi mưa tạnh, nàng vẩy vẩy giọt mưa trên tóc xuống, nói:
-Đây gọi là gì, trò đùa à?
Trương Hằng không thể giải thích được, nhưng để cẩn thận, hắn vãn đi vào trong kho hàng đầu tiên, kiểm tra hai thùng bạc thêm một lần cũng không phát hiện ra điểm dị thường nào, rồi hắn lấy chiếc nhẫn và dây chuyền đặt trong ngăn kéo ra, vẫn không có nhắc nhở nào từ đạo cụ trong hệ thống.
Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Bởi vì vậy nên Trương Hằng có hơi không chắc chắn, Trương Hằng luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điểm gì đó liên quan tới chiếc Clark kia. Mà hiện tại hắn thực sự không có manh mối nào khác, chỉ có thể chờ Vincent phiên dịch xong ba quyển bút ký, xem xem có thể lấy được thêm nhiều tin tức hơn không.
Cơn bão táp đột nhiên xuất hiện này chỉ là một chuyện nho nhỏ trong chuyến hải trình dài dằng dặc đối với đa số mọi người, vì thế chẳng mất bao lâu, đám hải tặc trên thuyền đã dồn lực chú ý lên chuyện khác, ví dụ như ai hay trộm bánh mỳ đêm khuya trong phòng bếp, hoặc ví dụ như sau khi lên bờ nên tới nơi này chơi cho vui.
Mà khoảng cách của tàu Hàn Nha và Nassau cũng ngày càng gần, nhưng Trương Hằng lại không biết rằng trên bờ vẫn còn một cơn bão đang chờ hắn.
Nơi giao dịch hàng đã qua sử dụng của nữ thương nhân Karina dạo gần đây vô cùng náo nhiệt ở trên đảo, nhóm hải tặc tới dài không dứt, Karina phóng khoáng tới mức không hề phù hợp với giới tính của mình, ở nơi mua bán hàng đã qua sử dụng này ai tới nàng cũng không từ chối, chỉ cần không phải đồ không có chút giá trị nào thì nữ thương nhân này đều bằng lòng ra giá mua lại.
Vì thế đã trộm lấy được không ít lời khen trong đám hải tặc.
Cùng lúc đó, thuyền trưởng Mã Long đã tạm biệt khoảng thời gian vui vẻ của hắn ở kỹ viện, lần nữa quay lại thời gian bận rộn của mình. Con tàu Breeze bắt đầu lui tới bến cảng của Nassau và các thuộc địa, đổi những chiến lợi phẩm mà Karina bí mật mua lại từ đám hải tặc trên đảo thành từng túi kim tệ, tuy đa phần thu nhập đều được phụ cấp cho gian hàng buôn bán hàng đã qua sử dụng, nhưng do Karina ra giá rất cao nên phần lợi nhuận không quá tốt, kém xa so với lúc cha nàng là Fagan còn ở trên đảo.
Nhưng dù thế nào thì bọn họ vẫn đang bắt đầu sinh lời, ít nhất không nhàn mốc cả người khi tàu Hàn Nha ra biển.
Tuy nhiên tiệc vui thường chóng tàn, chẳng bao lâu sau chuyện Karina dùng quầy buôn bán hàng đã qua sử dụng với nhóm thuyền trưởng hải tặc đã bị người khác làm bại lộ, gần như trong vòng một đêm, chuyện đó đã lan truyền ra khắp toàn bộ hòn đảo nhỏ này.