Ngay sau đó, tin tức cha của nàng bị giam ở thuộc địa cũng bùng ra, chuyện xảy ra từ mấy tháng trước này không phải bí mật gì với các thương nhân ở chợ đen, người nào có tin tức linh hoạt trên đảo cũng nghe qua từ lâu, nhưng mãi tới hôm nay mới bắt đầu bị tuyên dương mạnh mẽ, ác ý ẩn đằng sau vô cùng rõ ràng.
Mấy thuyền trưởng từng giao dịch với nữ thương nhân đứng ngồi không yên, bọn họ chỉ muốn kiếm thêm chút thu nhập, không muốn bị trói chung một con thuyền sắp chìm của phe Karina. Mà bọn họ luôn khăng khăng cho rằng người tiết lộ bí mật không phải đàn em của mình, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải chính Karina đã thả tin tức này ra hay không. Vì nếu do chuyện này mà bọn họ phải trở mặt với liên minh Hắc Thương thì người được lợi sau cùng chính là Karina.
Nữ thương nhân không thể không tự mình tới từng nhà, cố gắng nói chuyện với bọn họ, thuyết phục với bọn họ rằng liên minh Hắc Thương không thể thực hiện biện pháp được tuyên bố trên chế tài kia được, vì làm vậy chẳng khác nào đẩy bọn họ về phe nàng cả. Nhưng tác dụng cuối cùng lại vô cùng nhỏ nhoi, chỉ có hai thuyền trưởng bày tỏ rằng nếu Karina có thể giải quyết vấn đề bí mật bị lộ này thì họ mới tiếp tục giao dịch cùng.
Mã Long lắc đầu, nói:
-Chuyện này không còn cách nào để giải quyết cả, bên chúng ta đã làm tốt lắm rồi, ta đã sắp xếp người trông coi kho hàng của chúng ta, ngay cả thủy thủ trên thuyền cũng không biết vận chuyển thứ gì trên tàu nên không phải bên chúng ta tiết lộ bí mật được. Trái lại là đám hải tặc kia, nhiều người thì miệng tạp, tục ngữ nói không sai, đừng nên trông mong một đám hải tặc có thể giấu được bí mật gì, nhất là khi bọn họ uống say.
Karina lắc đầu, nói:
-Đa số thuộc hạ của bọn họ là hải tặc cũng không biết bọn họ bán hàng hóa cho chúng ta, chuyện này chỉ do một nhóm tâm phúc làm. Những người khác thì luôn nhận tiền sau cùng, chắc liên minh Hắc Thương đã nghe được chút tiếng gió, nhưng bọn họ không thể điều tra nhanh như vậy được.
Karina đi tới bên cạnh xe ngựa, Mã Long mở cửa xe cho nàng nhưng nữ thương nhân lại dừng chân, không bước lên.
Karina nhìn về phía quán cà phê ở đối diện, Malcolm đang buộc khăn ăn ăn cơm trưa trong đó, khi thấy nữ thương nhân nhìn về phía này thì giơ tay ra hiệu mời.
Karina hơi do dự, cuối cùng vẫn đi tới, Mã Long nghĩ một lát rồi đi theo. Nhưng khi đi tới cửa tiệm thì bị hai người đàn ông dáng người cao lớn cản lại, hắn hơi sốt ruột nhưng Karina lại gật nhẹ với hắn một cái, ý nói không sao.
-Muốn ăn chút gì đó không?
Malcolm dùng dao cắt miếng trứng ốp la, nói với nữ thương nhân đang ngồi đối diện:
-Ta đề cử cà phê và sandwich cá ngừ cali ở đây, mùi vì không tồi đâu.
-Gọi giống ngài là được.
-Người hiểu rõ ta đều biết ta không thích người khác từ chối lời đề nghị của ta.
Malcolm nói với phục vụ đang đứng một bên:
-Lấy thêm một phần cà phê và trứng tráng, thêm một phần sandwich cá ngừ cali đi.
Karina mỉm cười, không xoắn xuýt vì chút chuyện nhỏ này, nàng đánh giá xung quanh, nói:
-Ta tới Nassau lâu như vậy rồi vẫn chưa thực sự đi dạo qua thành bao giờ, thậm chí còn không biết ở đây có một quán cà phê nữa.
-Không trách được, bình thường quá cà phê này không mở cửa, chỉ khi nào ta tới mới mở cửa bán, khi ngồi ở đây ta luôn có cảm giác được trở lại xã hội văn minh.
-Nếu ngài trẻ ra mười tuổi thì chắc ta sẽ không kiềm được đem lòng yêu ngài.
-Ta quen biết cha Fagan của ngươi lâu như vậy mà cũng không biết hắn lại có một đứa con gái tài giỏi tới vậy.
Malcolm ăn một miếng trứng tráng, rồi uống một ngụm cà phê:
-Khi ngươi mới xuất hiện trước mặt ta ta còn tưởng là phường lừa đảo ở đâu tới, nhưng bây giờ thì ta tin ngươi thực sự là con gái của cha ngươi rồi, hai cha con ngươi có chung một điểm, đó là chỉ cần xác định được mục tiêu thì sẽ không bao giờ từ bỏ.
-Có lẽ là do ngay cả quyền được từ bỏ cuộc sống cũng không cho bọn ta.
Karina nói cảm ơn với phục vụ vừa bưng tách cà phê ra.
-Ngươi đang giận ta vì chuyện vừa xảy ra trên đảo sao?
-Ta phải tức giận à?
-Dù ngồi tới vị trí này của ta thì cũng không thể muốn sao làm đó được.
Malcolm đặt chiếc nĩa trong tay xuống, dùng khăn ăn lau tay:
-Hay nói đúng hơn là do ta ngồi trên vị trí này nên mới không thể muốn gì làm nấy được, mọi người chỉ nhìn thấy thế lực khổng lồ của liên minh Hắc Thương hiện tại, nhưng lại không thể biết được liên minh hồi mới thành lập không hề dễ dàng, chúng ta muốn đối phó với các thế lực uy hiếp tới từ trong liên minh cho tới bên ngoài liên minh thì đã phải trao đổi và thỏa hiệp rất nhiều.
-Xin lỗi, cái đó liên quan tới ta à?
Nữ thương nhân hỏi ngược lại:
-Thứ các người không muốn cho ta thì ta đã tự tay lấy được, bây giờ ta không cần bất kỳ ai thương hại ta, ta không quan tâm tới chuyện ngươi thành lập liên minh tốn nhiều hay ít tâm tư, cũng không quan tâm nó quan trọng với ngươi thế nào. Nếu hôm nay ngươi định đánh lá bài tình cảm với ta thì tốt nhất nên tỉnh mộng đi, ta không rảnh rỗi giống ngươi, ta còn rất nhiều việc phải làm, xin lỗi không tiếp thêm được.
Karina nói xong thì đứng dậy.
-Ngay cả cha của mình ngươi cũng không quan tâm à?
Malcolm thản nhiên nói.
Cơ thể của nữ thương nhân cứng lại, mắt nàng xuất hiện thù hận, nhưng nghĩ tới chuyện Laeri đang làm bây giờ, cuối cùng nàng cũng ép bản thân khắc chế tâm tình lại, quay đầu, dùng hết sức để giọng nghe không khác bình thường mấy:
-Cha của ta?
-Ta rất tiếc về những chuyện đã xảy ra với cha của ngươi, vừa hay ta có một ông chú họ trong gia tộc có chút quen biết với bá tước Raute, người đang giam giữ cha của ngươi, có lẽ ta có thể nhờ ông chú họ của ta cầu xin cho ngươi. Để giải quyết chuyện này sớm một chút.