Malcolm nhìn vào mắt Karina, nói:
-Chắc ngươi cũng muốn cha ngươi thoát khỏi ngục đúng không?
-Cái giá là gì?
-Rời khỏi Nassau, đám hương liệu ngươi giao dịch với tàu Hàn Nha lần trước chắc cũng khiến ngươi kiếm được chút đỉnh rồi, dựa vào năng lực của ngươi và cha ngươi, có số tiền đó làm vốn thì làm vài chuyện làm ăn khác cũng đủ.
Karina há miệng định nói, nhưng Malcolm lại giơ một ngón lên, nói:
-Đây không phải là một cuộc giao dịch, mà là một cơ hội ta trao cho ngươi nhờ nể mặt cha ngươi. Để có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình, chắc ngươi cũng biết thừa mấy trò vặt vãnh ngươi đang chơi đó căn bản không thể duy trì được lâu, mà sự kiên nhân của ta lại có giới hạn.
-Nếu ta từ chối thì sao?
Karina im lặng một lát rồi nói.
Malcolm hơi nhướn mày vì bất ngờ:
-Hình như ta đã xem nhẹ người rồi, ta luôn nghĩ ngươi tới đảo để kiếm tiền cứu cha ngươi ra, nhưng không phải bây giờ ngươi đã coi việc này thành sự nghiệp của ngươi rồi à, đáng tiếc ngươi tới không đúng lúc rồi, bây giờ ta đổi ý, không muốn kéo dài thời gian với các ngươi nữa. Thời gian ôn chuyện đã hết, nếu ngươi không rời đi thì tiếp đến sẽ xảy ra một chuyện vô cùng tàn khốc. ...
Mười lăm phút sau, Karina ra khỏi quán cà phê. Mã Long lập tức tiến lên đón nàng:
-Sao rồi, ông ta có làm khó ngươi không?
Nữ thương nhân lắc đầu, nói:
-Vẫn vậy, Malcolm cảm thấy ta chỉ là một con nhóc chưa lớn, cho rằng chỉ cần đe dọa là có thể dọa ta chạy. Không cần phải quan tâm tới ông ta, tính thời gian có vẻ tàu Hàn Nha cũng sắp quay về rồi, trước đó chúng ta phải làm cho tốt chuyện của mình. Trong kho vẫn còn hàng tồn, sợ rằng phải làm phiền chú Mã Long đi thêm một chuyến nữa.
Thuyền trưởng tàu Breeze gật đầu, nói:
-Ta đã mua thêm đồ tiếp tế rồi, trời tối là có thể để đám đồ trên thuyền xuất cảng.
-Tốt lắm, ngươi đi chuẩn bị việc ra biển đi, tiếp đó ta muốn một mình tới hẻm cá xông khói một mình, chúng ta tách ra ở đây là được.
Karina ngồi lên xe ngựa.
-Hay là chúng ta đi cùng đi? Chuyện kia không tốn thời gian cả một chiều đâu, hẻm cá xông khói là một trong số các khu vực loạn nhất đảo, chỗ nào cũng có ăn trộm và đám côn đồ. Một thiếu nữ trẻ tuổi như ngươi không nên một mình tới đó.
Mã Long cau mày, nói.
-Không sao đâu, ta vẫn còn bạn ở đó.
Karina đã đóng cửa xe ngựa, bỏ lại một câu:
-Chú Mã Long nhớ chú ý an toàn.
Rồi rời đi.
-Đáng lẽ phải do ta nói mới đúng.
Mã Long nhìn bóng xe ngựa rời đi, bất đắc dĩ nói.
Nửa tiếng sau xe ngựa dừng ở đầu hẻm, Karina nhảy xuống xe ngựa. Mấy tên lưu manh đang ngồi xổm trên mặt đất huýt sáo ghẹo nàng. Mặc dù khi đối diện với Mã Long, nữ thương nhân luôn tỏ ra nhẹ nhàng nhưng lúc này, nàng không nhịn được cảm thấy bồn chồn trong lòng, nhưng áp lực vừa rồi Malcolm tạo ra nàng cũng đã gắng gượng vượt qua được thì không lý nào nàng lại bị mấy tên côn đồ ở đây hù dọa được.
Thế là nữ thương nhân hít sâu một hơi, cất bước đi vào trong hẻm nhỏ. Nhưng chưa đi được xa thì đã đụng vào đám nhóc con, chúng cầm mực nước trên tay vẩy vào người nàng, Karina cảm thấy bất lực, dùng khăn tay lau nửa ngày cũng không sạch. Và tai họa không tới một lần, nàng phát hiện đám côn đồ nàng gặp phải ở đầu hẻm thế mà lại đi theo phía sau nàng.
Nhìn mấy gương mặt tươi cười không có ý tốt kia, Karina cảm thấy khẩn trương. Nàng vô thức lùi về phía sau hai bước, trong con hẻm nhỏ này không phải không còn ai khác, nhưng dường như bọn họ đã quen với chuyện này rồi. Sự lạnh lùng, thờ ơ, nghèo khó đã khiến bọn họ trở nên chết lặng đối với hoàn cảnh bên ngoài.
Tên cầm đầu cười hì hì đi lên hai bước, định mở miệng nói gì đó thì một bóng đen đã bao phủ đỉnh đầu của hắn, nụ cười cứng đờ trên mặt.
-Cauchy?
-Andy, nàng là khách của ta.
Một người da đen có vóc người cao lớn và mạnh khỏe như trâu xuất hiện sau lưng nữ thương nhân, người đó lạnh lùng nói.
Mấy tên côn đồ trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, thiếu niên dẫn đầu tên Andy kia lập tức nâng hai tay lên, trên gương mặt đầy tàn nhang cố nặn ra một nụ cười:
-Đó chỉ là hiểu lầm thôi Cauchy, chúng ta sẽ không làm khó khách của ngươi đâu.
Nói xong bọn họ lập tức biết điều lui về đầu hẻm, Karina thở nhẹ một hơi, nói:
-Cảm ơn.
-Đừng cảm ơn vội, xem thử xem túi tiền của ngươi còn hay không.
Người da đen tên Cauchy kia mở miệng nói.
Nữ thương nhân nghe thấy vậy thì giật mình, giơ tay tìm trong ngực. Kết quả sờ cả người cũng không tìm thấy túi tiền đầu, sau đó hình như nàng đã nhớ ra gì đó, nói:
-Là đám trẻ con kia?
-Đừng lo, ta biết bọn chúng ở đâu, sẽ tìm túi tiền về cho ngươi.
Cauchy nói:
-Đi thôi, hắn đang chờ ngươi.
Người da đen cường tráng kia dẫn nữ thương nhân vào trong lò mổ, mấy công nhân đang vội vàng mổ lợn, làm như không thấy hai người họ đang đi vào trong. Karina đi theo Cauchy xuống hầm, cuối cùng cũng nhìn thấy dũng sĩ giác đấu người da đen.
Lần gặp mặt trước của hai người là một tháng trước, Karina được Trương Hằng ủy thác đưa cho Laeri một khoản tiền hoạt động, sau đó liền biến mất không thấy đâu. Mãi tới hai hôm trước mới liên hệ lại với nàng.
-Cảm ơn Cauchy.
Ông chủ lò mổ hơi gật đầu, quay người ra khỏi hầm.
-Cauchy không phải người trong bộ lạc, nhưng hắn rất đáng tin. Hắn là người mà tất cả mọi người trong hẻm đều không dám động tới, gần đây đều là hắn giúp ta không ít chuyện.
Cả căn hầm chỉ còn lại hai người bọn họ, dũng sĩ giác đấu người da đen nói.
-Xin lỗi vì ta chỉ có thể chọn nơi này để gặp ngươi, Malcolm là người cực kì cẩn thận. Nhưng ông ta cũng có nhược điểm, ông ta luôn đặt sự chú ý của mình vào các đối thủ mạnh, cũng tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực để nghiên cứu về bọn họ, ví dụ như thuyền trưởng Trương Hằng, như ngươi. Ông ta sẽ phân tích tính cách của các ngươi, cách hành động, bối cảnh gia đình, thậm chí là cả tuổi thơ, tìm ra cách đối phó có ích với các ngươi...