Lần này Wilton lại chọn vị trí là ngực. Trước tiên hắn ta dùng mũi đao điểm nhẹ hai lần, sau khi hoàn toàn thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của con mồi thì hắn ta mới lại giơ tiểu đao trong tay lên lần nữa.
Tuy nhiên ngay sau đó lại có hai tiếng pháo vang lên bên tai hắn ta.
Wilton nhíu mày lại.
-Ai lại nã pháo loạn lên như vậy chứ, bọn ta tới nơi này để làm ăn chứ không phải đến tìm phiền phức. Mà nơi này vẫn có một số nhân vật hung ác, ngoại trừ Honegger vừa rồi ra thì còn có hai tên khác được gọi Hắc Vương Tử và Edward, ở trên địa bàn của người khác thì bọn ta vẫn nên khách khí một chút.
Kết quả là sau khi hắn ta vừa nói xong thì đã thấy một đám thủ hạ hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu mới có người mở miệng nói.
-Thuyền trưởng, không phải chúng ta mở pháo đâu. Giống... Giống như có người đang tập kích thuyền của chúng ta.
Vẻ mặt Wilton thay đổi, hắn ta nhìn về phía cảng khẩu thì quả nhiên nhìn thấy soái hạm Khô Lâu Hào của mình đang gặp phải pháo kích. Mặc dù vẫn còn không ít người ở trên thuyền của hắn ta nhưng hiển nhiên đều không ngờ rằng phe mình sẽ bị tấn công nên không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào đối với chuyện này. Chính vì vậy sau khi đối diện với đợt pháo kích đầu tiên của chiếc thuyền kia, thậm chí bên phía bọn họ còn chưa kịp mở cửa sổ pháo ra.
-Trả lại Vi Phong Hào và hàng hóa trên đó rồi phóng thích tất cả thuyền viên thì ta lập tức dừng cuộc tấn công lại.
Trương Hằng mở miệng nói.
-Nếu không thì sao?
-Nếu không làm theo thì ta lập tức đánh chìm soái hạm của ngươi.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Sắc mặt Wilton tối sầm lại khi nghe thấy hắn nói vậy.
-Ta đã làm hải tặc lâu như vậy mà cho tới bây giờ cũng không có bất cứ một người nào dám uy hiếp ta.
-Vậy chúc mừng ngươi bởi vì hiện tại ngươi có rồi đấy.
Sắc mặt Trương Hằng không thay đổi.
-Ngươi có thể tiếp tục do dự nhưng ta không có cách nào cam đoan năm phút sau thuyền của ngươi vẫn còn đậu ở chỗ đó đâu.
-Ngươi làm như vậy không sợ trái với quy củ trên đảo sao? Việc tấn công thuyền dừng ở cảng khẩu đều bị cấm chỉ ở bất cứ một thành thị nào.
-Ngươi không phải hải tặc trên đảo cho nên ta làm như vậy cũng không có bất cứ một vấn đề nào cả.
Ngón tay Wilton gõ lên sống đao, tốc độ càng ngày càng nhanh giống như đang tự hỏi điều gì đó.
-Nhân tiện, nếu như ngươi tính đến việc kéo dài thời gian để một con thuyền khác đi giáp công thì ta khuyên ngươi vẫn nên bỏ ý định này đi bởi vì ta có thể cam đoan với ngươi rằng một con thuyền khác căn bản không thể động tới được.
Ban đầu Wilton còn có chút không quá tin tưởng nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy thuyền Vidar dừng ở cách đó không xa cùng với lít nha lít nhít họng pháo ở phía trên kia thì hắn ta lập tức biết rằng đối phương không phải đang nói khoác lác. Quả nhiên một con thuyền khác của hắn ta thấy thế thì không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ánh mắt Wilton nhìn qua Trương Hằng, bên trong ánh mắt lấp lóe hung quang.
-Ngươi nhất định phải đối địch với ta sao?
-Vậy còn ngươi thì sao?
Ánh mắt Trương Hằng không có bất kỳ một sự né tránh nào mà vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào Wilton, cuối cùng sau đó hắn ta vẫn lựa chọn nhượng bộ rồi khua tay nói.
-Thả người ra.
Thủ hạ của Wilton cắt sợi dây trên người tù binh. Sau khi các thủy thủ của Vi Phong Hào đạt được tự do thì có hai người lập tức chạy tới bên cạnh Karina, còn lại một người trung niên lê bước giày tập tễnh đi đến trước mặt Bố Khắc đã chết, sau đó ôm lấy thi thể gào khóc.
Ông ta chắc hẳn là cậu của Bố Khắc và cũng là người đưa Bố Khắc lên thuyền nhưng không ngờ rằng lại dẫn cháu của mình đi vào đường chết.
Wilton nhìn về phía Trương Hằng, người đang vô cùng thờ ơ.
Wilton cắn răng.
-Thông báo cho huynh đệ trên thuyền thả tất cả những người còn lại ra, mặt khác trả lại thuyền và toàn bộ hàng hóa trên thuyền cho bọn họ.
Sau đó hắn ta nói với Trương Hằng.
-Ngươi đã hài lòng chưa?
Cuối cùng lần này Trương Hằng cũng có động tác, hắn giơ tay lên làm thủ thế, hoa tiêu phụ trách quan sát của Hàn Nha Hào giơ kính viễn vọng lên lập tức thông báo cho Billy.
Nửa phút sau Hàn Nha Hào dừng việc tấn công lại, tuy nhiên Khô Lâu Hào này đã chồng chất vết thương, mặc dù không bị đánh chìm nhưng về cơ bản cũng đã mất đi khả năng đánh trả.
Hỏa lực của Hàn Nha Hào không phải là thứ mà những thuyền hải tặc khác có khả năng so sánh được. Hoả pháo trên thuyền là sự bố trí của quân hạm nên về cơ bản khi ở khoảng cách gần như vậy thì không có một pháo nào đánh trật.
Sắc mặt Wilton tái xanh sau khi biết được tình hình thiệt hại của Khô Lâu Hào. Tuy nhiên lần này hắn ta không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Trương Hằng một chút rồi lập tức dẫn người vội vã trở về thuyền.
Annie nhíu mày.
-Chúng ta thật sự cứ buông tha cho bọn họ như vậy sao? Tên này nhìn cũng không giống một ngọn đèn đã cạn dầu (*).
-Rốt cuộc trên bờ có rất nhiều người của bọn họ nên nếu như thật sự muốn trấn áp hắn ta thì hắn ta sẽ động thủ với chúng ta.
Trương Hằng dừng một chút.
-Tuy nhiên ngươi nói đúng, chờ hắn ta xây xong thuyền thì nhất định sẽ trở về tìm chúng ta báo thù, cho nên đêm nay chúng ta lập tức phải giải quyết được phiền toái này rồi thông báo cho tất cả thuyền viên trên thuyền chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
(*): 不是省油的灯 (ngọn đèn đã cạn dầu): câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt.
-Chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?
Người lái thuyền trên Khô Lâu Hào căm giận nói.
-Bỏ qua?
Sắc mặt Wilton âm trầm dừng bước, xoay đầu lại, trong mắt lóe lên sát ý dọa người.
-Ta ra biển hai mươi năm, từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như vậy, dám uy hiếp ta, khiến ta phải nhổ ra thứ mà ta đã ăn vào miệng, chưa từng có ai... Nếu cứ bỏ qua như vậy thì trong thành phố này sẽ không còn ai tôn trọng chúng ta nữa, vùng biển này từ nay về sau cũng sẽ không có ai sợ hãi chúng ta.