May mắn thay, với uy danh trước đây của ông ta, những người khác trên đảo vẫn chưa nhận ra thực lực của bọn họ đã bị suy yếu, nhưng Honegger biết rất rõ rằng hiệu suất chiến đấu của nhóm ông ta bây giờ thậm chí không bằng một nửa so với lúc ông ta mới lên bờ.
Ông ta có thể giành lại thành trì từ tay người khác, thì những người khác cũng có thể cướp lại thành từ bàn tay yếu ớt của ông ta.
Ông ta càng cần phải thể hiện khía cạnh cứng rắn của mình vào thời điểm như thế này. Vì vậy đêm qua khi Khô Lâu Hào đánh bom bãi biển ở Nassau, lần đầu tiên Honegger đã đưa mọi người đến đó, nhưng trong cuộc đối đầu với nhóm người đó, đặc biệt là khi đối mặt với bọn người Wilton khỏe mạnh và cường tráng, mặc dù che giấu rất kỹ nhưng ông ta vẫn cảm thấy có chút khó khăn.
Cũng may là cuối cùng Wilton vẫn chọn nhượng bộ và hứa sẽ không gây rắc rối ở Nassau nữa. Mà Honegger khi đạt được mục đích thì đã bày tỏ rằng ông ta sẽ không truy cứu hành vi bắn phá Nassau trước đây nữa.
Về phần thiệt hại cho quyền lợi của Karina thì Honegger không cần cân nhắc, mà ai cũng biết những ngày tháng trên đảo của nữ thương nhân cũng sắp kết thúc.
Ban đầu Honegger đã nghĩ rằng đây sẽ là một kết thúc viên mãn, nhưng ông ta không ngờ Trương Hằng vì ra mặt cho Kirina đã tấn công con thuyền đang neo đậu trong cảng của Wilton mà không hề do dự, khiến mâu thuẫn càng thêm căng thẳng.
Lúc này tình hình đã bắt đầu đi theo chiều hướng mà Honegger không hề mong muốn, nhất là khi Hắc Vương Tử Sam cũng vào cuộc. Nếu một cuộc xung đột quy mô lớn nổ ra giữa hai bên và ông ta không thể kiểm soát được tình hình thì có người sẽ sớm nhận ra điểm yếu của ông ta, cho nên ông ta đã cảnh cáo Trương Hằng.
Honegger nhìn ra nhóm người Wilton hẳn là chỉ đi ngang qua và sẽ không ở lại Nassau quá lâu, kết quả tốt nhất là mọi người hòa bình với nhau trong khoảng thời gian này.
Nhưng mọi thứ không diễn ra theo hướng mà ông ta mong đợi.
Honegger đang ngồi trên chiếc ghế mà ông ta đã mang ra khỏi phòng nghiên cứu của vị Tổng đốc trong một cuộc đột kích ven biển, đó luôn là một trong những điều yêu thích nhất của ông ta, chỉ cần ngồi ở trên đó ông ta có thể nhớ lại những năm tháng huy hoàng của trước đây.
Ông ta đang tận hưởng sự yên tĩnh và bình yên hiếm có trên tường thành, nhưng lại phát hiện ra rằng đêm qua lại có một nhóm người khác tụ tập trên bãi biển, xem ra là còn nhiều hơn cả đêm qua.
Honegger nhíu mày.
-Lại xảy ra chuyện gì?
Phía sau ông ta có một người đàn ông đầu hói với cái bụng ưỡn nhún vai. Người này trước đây là người lái thuyền của ông ta và là một trong những người thông minh nhất ở vùng biển này. Nhưng giờ hắn ta đã hoàn toàn biến thành một kẻ nghiện rượu. Hắn ta lại say khướt, ợ lên và nói:
-Ai biết đâu, có thể là thuyền đánh cá đang bán hải sản.
-Ta đã nhìn thấy những chiếc thuyền đánh cá bán hải sản, Domingo, ta khẳng định đó TMD không phải là một chiếc thuyền đánh cá bán hải sản, hãy cử người đến đó tìm hiểu chuyện chết tiệt gì đang xảy ra ở nơi đó. Chúng ta bây giờ đang ở trong một thời kỳ nhạy cảm và ta không muốn lại thấy tai nạn xảy ra một lần nữa.
-Như ngươi muốn.
Domingo loạng choạng bước ra ngoài, Honegger không khỏi thở dài khi nhìn thấy tấm lưng béo ục ịch và biến dạng của hắn ta từ phía sau.
Nửa giờ sau, người phụ trách điều tra tin tức hoảng hốt vội vàng chạy lại kêu to:
-Wilton, Wilton!
Honegger lúc này nghe thấy cái tên này đã cảm thấy đau đầu.
-Tên đó lại nghĩ ra trò gì à?
-Không phải, Wilton đã chết rồi!
Honegger không thể tin được tin tức do những người đi điều tra mang về.
Ông ta thực sự không thể tưởng tượng được làm thế nào mà Wilton, người đang ngồi trên hai con tàu hải tặc và có hơn hai trăm thuộc hạ, thực lực cũng rất mạnh mà lại đột ngột qua đời chỉ sau một đêm, nhưng sau đó Honegger lại càng nghe thấy những điều không thể tin được.
-Không chỉ Wilton, mà cả người của hắn ta cũng đã chết trên thuyền sáng nay. Hầu hết họ đều bị rạch cổ họng. Về phần Wilton... xác của hắn ta bị ném trên bãi biển. Đó là nơi hắn ta hành quyết người thủy thủ trên Vi Phong Hào, bụng của hắn ta cũng bị người ta rạch ra.
Honegger mang theo người rồi vội vàng đuổi tới bãi biển thì tận mắt nhìn thấy thi thể của Wilton.
Tên này bị trói vào hai mảnh ván gỗ trong tư thế giống hệt như thủy thủ trẻ tuổi đã bị chính hắn ta giết chết tên là Bố Khắc, ngay cả miệng vết thương ở bụng cũng giống nhau như đúc. Cảnh tượng này nhìn có vẻ châm chọc không nói nên lời. Tuy nhiên điều khác biệt chính là vết thương này của Wilton được thêm vào sau đó còn thứ thật sự giết chết hắn ta lại chính là lỗ máu chắc chắn do mũi tên để lại ở trên hậu tâm.
Giống như những thủy thủ đã chết trên Khô Lâu Hào và cả chiếc thuyền hải tặc khác, những người động thủ đều không để lại bất cứ một thông tin về thân phận nào. Nhưng bây giờ ngay cả một người mù lòa cũng có thể nhìn ra ai là người đã làm chuyện này.
Nhóm người Khô Lâu Hào kia còn chưa tới Nassau được một ngày, mà người duy nhất đã xảy ra xung đột với bọn họ chính là Trương Hằng. Khi hai bên khai chiến ở bến cảng, Wilton vội vàng không kịp chuẩn bị nên đã phải nhận thua thiệt rất lớn, kỳ hạm bị người đánh cho tàn phế nên cuối cùng không thể không thả thuyền viên của Vi Phong Hào vô điều kiện, mà thù hận giữa hai bên cũng được hình thành từ đó.
Lúc ấy lập tức có không ít người linh cảm rằng sự việc sẽ không được giải quyết đơn giản như vậy nhưng không ai có thể nghĩ rằng người động thủ trước và luôn chiếm thế thượng phong lại là Trương Hằng, hơn nữa hắn còn làm như thế một cách quyết đoán.
Wilton đã đủ hung ác. Hắn ta mổ bụng thuyền viên còn sống của nữ thương nhân ở ngay trước mặt cô ta, mà trong toàn bộ hành trình, trên mặt hắn ta đều duy trì một nụ cười khiến cho từ tận đáy lòng của tất cả mọi người ở đây đều phát lạnh. Đây chính là một kẻ điên thật sự. Thế nhưng phương thức báo thù của Trương Hằng lại vô cùng trực tiếp đơn giản, hơn nữa khoảng cách thời gian giữa chúng còn chưa đến ba giờ.