Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Chưa Đến Ba Ngày

Chương 237: Chưa Đến Ba Ngày Chương 237: Chưa Đến Ba Ngày

Trương Hằng dẫn hai thủy thủ lên thuyền nhỏ qua đó, người lái thuyền da đen Eric trên thuyền Vidar, là một người quen cũ và đã chào đón nồng nhiệt khi nhìn thấy hắn.

-Thuyền trưởng Trương Hằng gần đây thế nào? Sam đang ở trong phòng thuyền trưởng, còn những người khác đều đã đến rồi, chỉ thiếu mỗi ngươi thôi.

Trương Hằng được một thủy thủ trẻ tuổi dẫn đến phòng thuyền trưởng của thuyền Vidar. Đẩy cửa vào thì thấy Hắc Vương Tử Sam và bốn thuyền trưởng khác đang ngồi xung quanh bàn xem hải đồ.

Trương Hằng thuận tay đóng cửa lại, Hắc Vương Tử Sam cũng không nhiều lời trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

-Mọi người đều ở đây rồi, vậy ta sẽ nói kế hoạch của chúng ta lần này. Hiện tại đã biết mục tiêu có hai chiến hạm hộ tống, pháo trên thuyền có lẽ không quá năm mươi khẩu, còn bản thân hỏa lực của thuyền Trân Bảo càng mạnh hơn. Nếu đối đầu trực diện thì thuyền của chúng ta chỉ chịu được hai đến ba lượt pháo, dù có thắng được cũng chỉ là chiến thắng thê thảm.

Hắc Vương Tử Sam ngừng một lúc rồi tiếp tục nói.

-Nhưng bọn họ bên đó cũng không phải không có điểm yếu, để bảo vệ hàng hóa bên trong nên thân thuyền Trân Bảo được thiết kế cực kì kiên cố, có thể ngăn chặn mức độ bắn pháo tương đương, nhưng kết quả như vậy là bọn chúng rất khó quay đầu và chuyển hướng. Nếu chúng ta có thể tránh được mạn thuyền của nó và trực tiếp tấn công vào mũi và đuôi của thuyền thì đó có thể là một thu hoạch không tệ.

-Làm sao làm được?

Thuyền trưởng của Dũng Sĩ Hào nói.

-Mặc dù tốc độ chuyển hướng của nó không nhanh bằng chúng ta, nhưng trên biển có tầm nhìn rộng, chúng ta lao về phía nó thì nó vẫn có đủ thời gian để điều chỉnh thân thuyền. Trừ khi chúng ta tách ra và bao vây nó, nhưng bên cạnh nó có hai chiến hạm. Nếu như vậy thì chúng ta có thể bị đánh bại từng cái một.

-Câu hỏi hay đấy.

Hắc Vương Tử Sam chỉ vào một hòn đảo trên hải đồ.

-Đảo Anh Vũ, bây giờ chúng ta cách hòn đảo nhỏ này chưa đến ba ngày, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha sẽ đi qua đây trong năm ngày. Chúng ta có thể mai phục nó ở đây.

-Làm sao để mai phục được?

Một thuyền trưởng đầu trọc khác mở miệng nói:

-Manh mối mà chúng ta có được chỉ là tuyến đường đại khái của con thuyền Trân Bảo kia mà thôi. Thuyền của chúng ta có thể nấp ở phía sau đảo, nhưng khi con thuyền Trân Bảo kia đi qua hòn đảo nhỏ này thì làm sao chúng ta có thể biết được nó cách chúng ta bao xa được? Nếu nó cách chúng ta hơn nửa hải lý thì chúng ta cũng không có cách nào hoàn thành đánh lén cả.

Lời này của hắn cũng được đa số các thuyền trưởng đồng ý.

-Cho nên chúng ta phải cần một mồi nhử.

Hắc Vương Tử Sam nói:

-Thuyền của chúng ta không thể nấp toàn bộ ở phía sau đảo được, cần phải có người chủ động xuất kích, đi tập kích chiếc thuyền Trân Bảo kia rồi dẫn nó đến địa điểm mai phục của chúng ta ở phía sau hòn đảo nhỏ.

-Nếu như tới là tàu chiến thì sao?

Thuyền trưởng của Dũng Sĩ Hào tiếp tục hỏi:

-Ngươi đã từng nói bên cạnh nó còn có hai tàu chiến nữa.

-Vậy trước tiên chúng ta nên tiêu diệt hết tàu chiến, sau đó quay đầu tóm lấy chiếc thuyền Trân Bảo kia. Sau khi chiếc thuyền đó bị mất đi sự bảo hộ của tàu chiến thì chúng ta có thể thong dong vây quanh nó mà không cần lo lắng bị từng người từng người đánh bại nữa.

Hắc Vương Tử Sam nói:

-Vì thế nên chúng ta cần hai chiếc thuyền để làm mồi nhử. Nếu có một chiếc thuyền thì rất có thể chỉ có một chiếc tàu chiến tới đối phó chúng ta, còn nếu có hai chiếc thì cùng lắm cũng chỉ có thể xuất động hai chiếc tàu chiến ở phía đối diện thì mới có thể không có tí sơ hở nào. Hơn nữa, chiếc thuyền Trân Bảo kia cũng rất có khả năng là sẽ cùng hành động.

Tất cả mọi người đều không có dị nghị gì với việc này nhưng mà đến khi lựa chọn mồi nhử thì ai nấy cũng đều trầm mặc.

Nguy cơ của mồi nhử chắc chắn là cao nhất trong chiến dịch này. Hai thuyền hải tặc làm mồi nhử cần phải trực tiếp đối mặt với hỏa lực của hai tàu chiến và một con thuyền Trân Bảo, không một ai có thể giúp họ cho đến khi tiến vào được vị trí đã được định ra trước đó cả. Nói cách khác, họ phải đối mặt với tất cả những rủi ro trước khi cuộc vây công bắt đầu.

Hắc Vương tử Sam nói:

-Ta hi vọng có thể để ta đi làm mồi nhử, nhưng mà thuyền Vidar của ta lại mạnh mẽ về mặt bọc thép và bên trên mũi sừng nhưng lại không có ưu thế về tốc độ. Mặc dù tốc độ của chiếc thuyền Trân Bảo kia cũng không nhanh, nhưng tính cơ động của hai chiếc tàu chiến kia thì lại rất mạnh, bởi vậy nên chúng ta cần hai chiếc thuyền phải đủ nhanh, thuyền trưởng phải có kinh nghiệm phong phú, chỉ có như vậy thì mới có thể kiên trì tiến đến vị trí đã định. Cân nhắc đến nguy hiểm trong chuyện này, ta đề nghị sửa đổi tỷ lệ phân chia chiến lợi phẩm, hai chiếc thuyền chấp nhận nhiệm vụ làm mồi nhử thì sẽ được chia chiến lợi phẩm nhiều hơn một nửa so với bốn thuyền còn lại. Tất cả mọi người có đồng ý không?

Sau một khoảng thời gian ngắn do dự, cả sáu thuyền trưởng, bao gồm cả Hắc Vương Tử Sam đều lần lượt giơ tay lên.

-Tốt lắm, vậy bây giờ ai trong số chúng ta sẽ tình nguyện nào?

-Coi như ta là một người đi.

Một lát sau, có một người đàn ông với gương mặt gầy gò, hốc mắt sâu hoắm mở miệng nói. Từ lúc Trương Hằng tiến vào phòng thuyền trưởng cho tới bây giờ thì hắn ta đều giống như một khúc gỗ ngồi yên ở đó, ngoại trừ lúc cần biểu quyết là có phản ứng, còn những lúc khác đều không nói gì.

Tuy nhiên khi hắn ta cất tiếng nói thì cũng không có ai cảm thấy bất ngờ.

Mãn Phàm Brook —— Người có tốc độ nhanh nhất Nassau. Kiếm Ngư Hào của hắn ta đã trải qua cải tạo, cái giá phải trả chính là một phần hỏa lực và bọc thép, lấy nó để đổi lấy tốc độ nhanh nhất trên toàn bộ Caribe này. Thành tựu vẻ vang nhất của hắn ta chính là trong vòng chưa đầy một ngày mà đã có thể cướp đoạt được bốn chiếc thuyền buôn đi qua ở những nơi khác nhau, danh hiệu Mãn Phàm cũng bởi vậy mà được sinh ra.

Bình Luận (0)
Comment