Hơn nữa, trình độ cầm lái của Brook cũng cực kỳ cao, đại khái thì cũng không khác gì Hutchison của Nghiêm Đông Hào trước đó là bao.
Bởi vậy nên nhiệm vụ lần này ngược lại còn rất thích hợp với hắn ta, nhưng chỉ có một chiếc thuyền thì hiển nhiên là không đủ, nhất là khi hỏa lực của Kiếm Ngư Hào tương đối yếu ớt, trên thuyền chỉ có ba mươi mốt tòa pháo 9 pounds, chưa chắc đã có thể hấp dẫn được hai tàu chiến kia truy kích.
-Còn một thuyền nữa, có ai tự nguyện không?
Hắc Vương Tử Sam lại hỏi lại một lần.
Nhưng mà lần này hắn ta đã chờ nửa phút rồi nhưng lại không có một ai mở miệng. Những thuyền trưởng có thể ngồi được trong căn phòng này không có ai là kẻ hèn nhát cả, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ sẽ vì chứng minh dũng khí của mình mà lao đầu vào nguy hiểm vô nghĩa.
Trên thực tế, thuyền viên có thể dẫn đầu cả một con thuyền trở nên nổi tiếng tại vùng biển này, trải qua các loại chiến đấu lớn nhỏ để sống sót đều không có khả năng chỉ là kẻ lỗ mãng, có lẽ sẽ có người bề ngoài thoạt nhìn rất dũng mãnh nhưng ở thời điểm mấu chốt có thể duy trì bình tĩnh thì không nhiều. Khi Hắc Vương Tử Sam ném ra điều kiện gia tăng một nửa chiến lợi phẩm thì mọi người ai cũng yên lặng cân nhắc lợi ích trong đó.
Đối với Brook mà nói, bởi vì hắn ta sở hữu được chiếc thuyền buồm ba cột buồm nhanh nhất trên khắp Caribe nên lợi ích có được khi trở thành mồi nhử vẫn lớn hơn nguy hiểm sẽ gặp phải.
Nhưng đối với những người khác, gia tăng một nửa chiến lợi phẩm có lẽ còn chưa đủ để bọn họ phải gánh chịu rủi ro lớn như vậy.
-Đã như vậy thì chỉ còn cách dùng biện pháp cũ mà thôi.
Hắc Vương Tử Sam lấy năm đồng xu bạc từ trong túi tiền ra:
-Đến rút thăm quyết định đi, ta sẽ đánh ký hiệu lên một trong số những đồng xu này, người lấy được đồng bạc đó phải cùng làm mồi nhử với Brook.
Loại biện pháp này không có cách nào chọn ra con thuyền nhanh nhất, nhưng dưới tình huống ai cũng không muốn tình nguyện làm mồi nhử thế này thì nó thật sự là giải pháp công bằng nhất rồi.
Mặc dù hình dáng chung của các đồng bạc được đúc trong thời đại này là đều tương tự nhau, nhưng do hạn chế bởi kỹ thuật đúc tiền thời bấy giờ nên về mặt chi tiết thì vẫn có không ít khác biệt. Vậy nên Hắc Vương Tử Sam ở sau lưng đám người khắc ký tự lên đồng bạc rồi cho hết vào trong túi tiền, sau đó lại để từng người chọn lựa, còn lại một đồng cuối cùng là của hắn ta.
Chờ cho tất cả mọi người đều lấy được đồng bạc rồi thì Hắc Vương Tử Sam mới nói lại lần nữa:
-Ai lấy được đồng bạc có khắc ký tự ở mặt sau?
Tất cả mọi người đều lật đồng bạc ra mặt sau, mà Hắc Vương Tử Sam cũng lấy đồng bạc của mình từ trong túi tiền ra.
Vẻ mặt Trương Hằng khẽ động, hắn cầm đồng bạc có dấu vết khắc trong tay ném lại cho Hắc Vương Tử Sam.
Hắc Vương Tử Sam cầm đồng bạc được khắc kia lên rồi tuyên bố:
-Bên còn lại phụ trách trở thành mồi nhử là Hàn Nha Hào, còn ai có ý kiến gì nữa không?
-Chuyện còn lại thì chờ đến đảo Anh Vũ rồi nói sau.
Mắt thấy kết quả thảo luận đã có, tất cả các thuyền trưởng cũng không đợi trên thuyền Vidar nữa, bọn họ lần lượt đứng dậy rời khỏi phòng thuyền trưởng.
Hắc Vương Tử Sam cuốn lại bản đồ hàng hải trên bàn, quay sang nói với Trương Hằng đi ở cuối:
-Thế nào, nhiệm vụ này có cái gì khó khăn không?
Trương Hằng lắc đầu, Hàn Nha Hào của hắn là chiến hạm được thiết kế để chiến đấu, là tàu cao tốc hạng nhất, kỹ thuật đi thuyền buồm của hắn cũng đã được nâng cấp lên lv2, ngoại trừ Kiếm Ngư Hào của Brook ra thì hoàn toàn không có chiếc thuyền nào phù hợp hơn thuyền của hắn để tiến hành nhiệm vụ mồi nhử cả. Lúc nãy Trương Hằng chỉ cảm thấy không cần phải mạo hiểm vì một nửa chiến lợi phẩm được thêm vào mà thôi, nhưng nếu kết quả cuộc rút thăm đã là như vậy thì hắn cũng sẽ không chối bỏ.
Nếu như lúc này Hàn Nha Hào quay đầu về lại Nassau thì thanh danh của hắn sẽ trở nên vô cùng tệ, sau này cũng sẽ không có ai tìm hắn hợp tác nữa.
-Vậy thì tốt, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đảo Anh Vũ. ... ...
Thoắt cái đã trôi qua bốn ngày, trên đảo Anh Vũ, Trương Hằng đã gặp lại năm vị thuyền trưởng khác để triệt để xác định và hoàn thiện kế hoạch tác chiến lần này.
Sau đó, hắn và Brook rời khỏi hòn đảo nhỏ này cùng với đoàn thủy thủ của mình. Khoảng cách giữa họ khoảng chừng nửa hải lý, cả hai hạ cánh buồm rồi lẳng lặng chờ đợi con mồi đến.
Chờ đợi luôn là một quá trình rất dài và nhàm chán.
Ngoại trừ vọng thủ phụ trách canh gác ra thì những người khác trên thuyền trong khoảng thời gian này đều không có chuyện gì để làm. Có người thì nằm trên võng nghỉ ngơi, có người tụ lại một chỗ rồi khoác lác, còn có người đang kiểm tra vũ khí trong tay mình và cầu nguyện.
Mặc dù trước kia Harry cũng từng là một kẻ ngang ngược trên đường phố, dẫn đầu một đám phá phách đi quậy phá con phố bên cạnh đến hôn thiên ám địa (*), nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta đường đường chính chính đối mặt với một trận chiến nghiêm túc. Lúc đầu Annie vốn cho rằng với cái tính ham sống sợ chết của tên này thì bây giờ hẳn là sẽ sợ hãi muốn chết, nhưng cô ta lại không ngờ lúc thấy được người này rồi thì tuy rằng vẻ mặt có chút căng thẳng nhưng càng nhiều hơn chính là hưng phấn.
Harry lúc này đang quấn lấy quan quân nhu, cầu xin hắn ta cho mình một món vũ khí để phòng thân.
-Dufresne tiên sinh, ta cũng có thể chiến đấu mà, chẳng phải thuyền trưởng Trương Hằng thường xuyên nói rằng khi bắt đầu chiến đấu thì tất cả mọi người đều không còn đường lui sao?
-Ngươi muốn vũ khí gì?
-Súng kíp đi, cận chiến thì hình thể của ta có chút thiệt thòi nhưng bắn ở xa thì không có vấn đề gì.