Harry tràn đầy niềm tin.
-Trước đây ngươi đã từng luyện bắn sao?
-Không, nhưng mỗi người đều có lần đầu tiên mà. Lần đầu tiên thuyền trưởng Trương Hằng bắn súng cũng không phải là không tốt lắm đấy thôi.
-Trên thực tế, lần đầu tiên ta gặp thuyền trưởng Trương Hằng thì kỹ năng bắn súng của hắn rất khó tin.
Quan quân nhu dừng một chút rồi lại nói tiếp:
-Súng kíp là không có khả năng, ta không muốn đang lúc công kích thì bị người khác bắn một phát vào sau lưng đâu.
-Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, ta sẽ không bắn tới ngài đâu mà.
-Ta hoài nghi việc đó đấy.
Harry còn muốn nói thêm cái gì đó nữa, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ tóc đỏ từ cách đây không xa đang đi tới thì giống như gặp phải thiên địch, vẻ mặt của hắn ta nhất thời biến đổi, lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng Harry mới chỉ chạy được hai bước thì đã bị Annie ngăn lại, người nọ nghiêm túc nói:
-Dufresne tiên sinh, có phải Harry lại gây thêm rắc rối cho ngươi không?
-Không, ngược lại là đằng khác. Buổi sáng Harry tiên sinh đã giúp ta không ít việc, cùng ta thống kê lại vũ khí dự trữ trên thuyền của chúng ta.
Câu trả lời của quan quân nhu khiến vẻ mặt buồn bã của Harry lập tức có tinh thần trở lại.
-Là như vậy sao.
Annie bĩu môi.
Harry cạn lời, giọng điệu tiếc nuối không chút che giấu nào của người này là cái quỷ gì đây, là bởi vì không tìm được lý do để đánh mình nên mới cảm thấy đáng tiếc đấy hả?
Đương nhiên là loại lời nói này thì hắn ta chỉ dám chửi bới trong lòng một chút mà thôi, sau đó lập tức lại nghe Annie nói:
-Đi theo ta.
Harry đi theo sau lưng thiếu nữ tóc đỏ, một đường đi thẳng tới phòng bếp, nơi này hắn ta cũng không lạ lẫm gì, bởi vì đoạn thời gian gần đây hắn ta vẫn luôn ở chỗ này gọt khoai tây, gọt nhiều đến mức bản thân cũng muốn nôn rồi. Annie mở miệng nói:
-Đến khi trận chiến bắt đầu thì ngươi cứ ở ngay chỗ này cùng với Ramsay tiên sinh, bao giờ kết thúc chiến đấu rồi hãy trở ra.
-Ha.
-Ha cái gì?
Thiếu nữ tóc đỏ nhíu lông mày.
Harry vội vàng giải thích nói:
-Không phải là ta có ý bất mãn gì, chỉ là sau khi lên thuyền thì ta vẫn luôn theo yêu cầu của ngươi mà cọ rửa nhà vệ sinh lâu như vậy, gọt khoai tây thiếu điều cắt luôn cả ngón tay, nên ta nghĩ rằng mình có thể gánh vác trách nhiệm nhiều hơn một chút
-Hình như lời ngươi nói cũng có chút hợp lý.
Annie lấy dao găm bên hông ra rồi vứt cho Harry:
-Khi trận chiến bắt đầu, ngươi hãy ở lại đây và bảo vệ Ramsay tiên sinh.
-Nhưng cái này và cái lúc trước có khác nhau chỗ nào đâu?
Harry mở to hai mắt.
-Ngươi muốn khác nhau như thế nào?
Thiếu nữ tóc hồng hỏi ngược lại.
-Ví dụ như... để tôi ở trên boong thuyền chẳng hạn?
Harry cầu khẩn nói:
-Đây là lần đầu ta ra biển tham gia chiến đấu đó, làm ơn đi lão đại Annie, nếu không thì lúc trở về thì ta biết ăn nói với những người khác làm sao đây, nói rằng lúc khai chiến thì ta lại giống như một kẻ hèn nhát trốn trong khoang thuyền à.
Sau khi nói xong thì dường như cảm thấy có hơi không ổn, Harry quay người xin lỗi với đầu bếp tiên sinh:
-Thật xin lỗi, Ramsay tiên sinh, ta không phải nhắm vào ngươi đâu.
Người nọ biểu hiện rất hào phóng, phất phất tay nói:
-Không sao, ngươi không phải người đầu tiên mà cũng không phải người cuối cùng.
-Chiến đấu chân chính không phải đơn giản giống như mang theo một đám phá phách đi đánh nhau ở đầu đường. Ngươi muốn cùng chúng ta tham gia chiến đấu, chuyện này không thành vấn đề, nhưng có điều phải chờ tới hai năm sau mới được.
Annie không chút lung lay. . . .
Ở phía bên kia, Trương Hằng đang vuốt ve vỏ sò trong phòng thuyền trưởng.
Hắn đã mang thứ này trên người ba tuần rồi, trong khoảng thời gian đó vẫn chưa hề xuất hiện hiện tượng gì bất thường, lúc đầu hắn cho rằng nguyên nhân là bởi vì hắn ở trên lục địa, nhưng hiện tại hắn đã ở trên đại dương bao la rồi nhưng vị Celtic Cổ Thần tự xưng là Betty kia lại vẫn chưa hề tới tìm hắn.
Trừ cái đó ra, Trương Hằng còn bảo Annie sắp xếp một số người để theo dõi Sise. Người này là người đầu tiên trên thuyền tiếp xúc với thứ này, Trương Hằng không xác định được liệu vị Celtic Cổ Thần tên là Betty kia có ảnh hưởng đến hắn ta hay không.
Nhưng mà đã trôi qua nhiều ngày như vậy rồi, Sise cũng có vẻ rất yên ổn, không tiếp tục làm ra hành động gì khiến người ta hoài nghi, giống như hắn ta thật sự hoàn toàn được giải thoát ra khỏi chuyện này rồi trở lại trạng thái sinh hoạt trước đó vậy.
Trương Hằng ngược lại cũng không sốt ruột gì, trước mắt thì ngoại trừ đưa cho người sùng bái điều khiển cơn bão ra thì Trương Hằng cũng không biết đối phương còn có thủ đoạn gì khác, cho nên đợi đến khi hộp gỗ của cây tule đến tay rồi bắt đầu nghiên cứu thì cũng không muộn.
Thế là ngày đầu tiên cứ như vậy mà yên bình trôi qua.
Đến buổi sáng ngày thứ hai thì hết thảy mọi thứ vẫn bình thường như cũ. Thời tiết sáng sủa, mặt biển tĩnh lặng, chiếc thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha kia vẫn chưa xuất hiện. Mãi cho đến chiều hôm đó, tất cả mọi người đều sắp trở nên thiếu kiên nhẫn thì vọng thủ cuối cùng cũng phát hiện ra gì đó.
Trương Hằng cũng giơ ống nhòm bằng đồng lên quan sát, lúc đầu hắn chỉ thấy được ba chấm đen ở nơi xa xa, căn bản không nhìn ra được thứ gì, tuy nhiên theo thời gian trôi qua, Trương Hằng đã có thể mơ hồ nhìn thấy lá cờ Tây Ban Nha đang tung bay phấp phới trên cột buồm.
Mà lúc này, bên quan sát trên đảo Anh Vũ cũng đang lợi dụng gương để gửi tin tức cho hai tàu hải tặc bên ngoài.
-Mục tiêu đã tới, chuẩn bị sẵn sàng đi.
Trương Hằng cất ống nhòm đi.
Billy chỉ huy đoàn thủy thủ trở lại vị trí của mình, đồng thời Hàn Nha Hào cũng giương cờ đen, nhưng mà ngay sau đó Trương Hằng và các thủy thủ lão làng khác trên thuyền đều cùng nhau ngẩng đầu lên.