-Bốn ngày sao?
-Với tốc độ tiêu hao hiện tại thì đúng là như vậy.
Dufresne lập tức ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Hàn Nha Hào đã mất gần hai tuần để đi thuyền từ Nassau đến đảo Anh Vũ nhưng chuyện này còn phụ thuộc vào tình hình hướng gió.
Mà bây giờ Hàn Nha Hào vừa mới trải qua một trận đại chiến, may mắn là cột buồm không phải nhận bất kỳ tổn hại nghiêm trọng nào. Còn về phần cánh buồm bị tổn hại thì cũng đã được sắp xếp nhân lực sửa chữa nhưng hiện tại hướng gió đang gây bất lợi cho bọn họ nên muốn trở về cũng phải tốn nhiều thời gian hơn.
-Có hòn đảo nào gần đây có thể bổ sung nước ngọt được không?
Trương Hằng trầm mặc một lúc rồi mở miệng hỏi.
-Gần đây... Ngược lại có một hòn đảo nhỏ, diện tích chỉ bằng một phần tư đảo Anh Vũ nhưng ở trên đảo lại không có nguồn nước.
Một thủy thủ nói.
-Từ giờ trở đi chúng ta sẽ bắt đầu kiểm soát chặt chẽ việc phân chia nước ngọt, mỗi người sẽ được phân phát theo số lượng mỗi ngày.
Dufresne nói.
Trương Hằng không có ý kiến gì sau khi nghe vậy, hắn ta nói với Harry ở bên cạnh.
-Ngươi đi xuống phòng thuyền trưởng lấy bản đồ hàng hải lên đây cho ta.
Tên này đang dựng thẳng lỗ tai để nghe lén hai người kia nói chuyện, nghĩ đến việc sẽ Dufresne nói công lao của hắn ta cho Trương Hằng biết nhưng kết quả hắn ta lại ngẩn người ra sau khi nghe được những gì Trương Hằng nói. Tuy nhiên hắn ta chợt nghĩ tới điều gì đó khiến cho trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng rồi phóng thật nhanh về phía phòng thuyền trưởng.
Kết quả là Harry đã gặp phải tai nạn ở trong phòng thuyền trưởng của Trương Hằng bởi vì hắn ta vẫn còn chưa quen thuộc căn phòng này nên phải mấy một lúc lâu mới lấy được được bản đồ hàng hải từ trên nóc giá sách xuống.
Trương Hằng mở bản đồ hàng hải ra. Đầu tiên hắn tìm được đảo Anh Vũ ở phía trên, tiếp theo lại tìm được một hòn đảo nhỏ khác ở gần đó nhất, sau đó dường như đang tính toán chuyện gì đó.
Dufresne có chút khó hiểu.
-Không phải trên hòn đảo kia không có nước ngọt hay sao? Vậy chúng ta đến đó thì làm được gì chứ.
-Chúng ta đã bị những tên kia đuổi đánh lâu như vậy, nếu cứ rời đi mà không đòi lại chút lợi ích nào như vậy thì có vẻ có lợi cho bọn họ quá rồi. Ngoài ra, chúng ta phải đoạt lấy nước ngọt trên người bọn họ.
Trương Hằng thản nhiên nói.
Đến khi mọi người trên thuyền đều đã tỉnh táo trở lại rồi thì tình trạng thiếu nhân lực trên Hàn Nha Hào cũng kết thúc. Thế nhưng với tình trạng hiện giờ của Hàn Nha Hào, tuy rằng vết nứt và lỗ hổng trên thân thuyền về cơ bản là đều vá lại được rồi, không ảnh hưởng đến việc di chuyển nữa. Thế nhưng muốn tu sửa lại hoàn toàn thì còn cần thêm rất nhiều thời gian nữa. Chủ yếu là do thiếu đồ nên công tác tu sửa thuyền chỉ có thể để khi nào về Nassau rồi làm thôi.
Vậy nên với trạng thái hiện giờ của Hàn Nha Hào, nếu tiếp tục chiến đấu nữa thì sẽ rất nguy hiểm.
Trong cuộc họp trước trận chiến lần này, Dufresne, Billy, Annie và Harry đều ở đó. Đặc biệt là Harry, lúc trước khi đối phó với thuyền Trân Bảo, hắn chỉ có thể chen chúc trong phòng bếp cùng vớ đầu bếp Ramsey, đây cũng là chuyện khiến hắn buồn bực nhất. Có thế nào hắn cũng không ngờ được hắn được mình được tham gia cuộc họp trước trận chiến mà chỉ có các bậc lãnh đạo mới được tham gia, mặt đầy vẻ kích động. Tuy rằng hắn bị Trương Hằng ra lệnh cấm không được lên tiếng nhưng cũng chẳng ngăn được sự hưng phấn của hắn.
Ngược lại, mặt Billy có vẻ gì đó hơi áy náy, tối qua hắn uống nhiều rượu quá, lúc quan trọng nhất không thể hiện khả năng của mình được, không xứng với chức trách của hắn. Tỉnh rượu xong hắn định mượn cơ hội này để từ chức người lái tàu nhưng bị Trương Hằng và những người khác từ chối khéo.
Trên chiếc thuyền này, không có ai hợp với chức người lái tàu hơn Billy, Dufresne vẫn thích làm quan tiếp liệu hơn, trước đó Billy cũng biểu hiện rất xuất sắc, không thể chỉ vì một lần vậy thôi mà phủ định hết công lao trước đó được. Đương nhiên là cũng có hình phạt tương ứng, chiến lợi phẩm mà Billy nhận được trong ba lần ra biển sau đó sẽ giảm đi một nửa, tính ra thì cũng chỉ được ngang với các thủy thủ thôi.
Bây giờ hắn đã bắt đầu lại với công việc người lái tàu rồi, hắn nói.
-Ngươi có chắc bọn chúng sẽ không đuổi theo tấn công bọn ta không?
-Chắc chắn là có.
Trương Hằng nói cực kỳ chắc chắn.
-Trước đó bọn chúng chia ra làm hai chiếc thuyền để đuổi theo chúng ta, hiển nhiên là muốn cho bắt hết chúng ta lại. Nhưng mà vì cơn bão đột ngột đó nên chúng ta đã thoát được, tối qua bọn họ đã đánh bại hết tất cả những con thuyền hải tặc trên đảo rồi, như vậy thì phải để một đến hai con thuyền ở lại theo dõi những người trên đảo, những con thuyền còn lại có thể tiếp tục đuổi theo chúng ta, dù sao thì khi trước chúng ta bị tổn thất nặng nề, hiện giờ cách lúc chúng ta rời khỏi đảo Anh Vũ cũng chưa đến nửa ngày, nếu bây giờ mà bọn họ xuất phát thì rất có khả năng sẽ đuổi kịp chúng ta.
-Nhưng nếu bọn họ chọn cách để mấy chiếc thuyền cùng hành động thì như vậy chúng ta khác gì tự chui đầu vào lưới?
Dufresne hỏi.
-Khả năng đó là rất nhỏ, từ trận giao chiến lúc trước, có thể thấy quan chỉ huy là một người rất lợi hại, chắc hắn có thể nhận ra cho dù chúng ta có quay về Nassau thì cũng chỉ có thể chọn cách đi đường vòng để cắt đuôi quân đuổi theo thôi. Vậy nên lựa chọn tốt nhất của chúng ta là chia nhau ra tìm.
-Thân thuyền của chúng ta bị tổn hại nghiêm trọng, giao chiến trực diện thì không chống đỡ được bao lâu đâu, cho dù bọn họ có chia nhau ra cũng đối phó lại được với chúng ta. Với tình hình như vậy, tin rằng quan chỉ huy của bọn họ cũng đồng ý chấp nhận nguy hiểm để giết hết chúng ta.