Trương Hằng có hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.
-Đảo San Hô ở nơi cách đảo Anh Vũ hai trăm hải lý về phía đông, vừa hay trùng hướng với Nassau. Nhưng mà để so sánh thì Nassau thiên về hướng Bắc hơn một chút, cũng cùng hướng với đường về Nassau. Như vậy thì sẽ đi lướt qua chúng ta, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Ngược lại, nếu như suy đoán của ta không có vấn đề gì thì nếu bọn họ mở rộng phạm vi tìm kiếm thì sẽ có thuyền gặp chúng ta ở đây. Đến khi đó, nếu lấy được nước sạch và đồ ăn trên thuyền thì sẽ giải quyết mọi vấn đề.
-Làm thế nào? Thân thuyền của ta bị tổn hại rất nặng, ta khá nghi ngờ về việc chúng ta còn có thể trải qua một trận chiến nặng nề nữa hay không đấy.
Billy lo lắng nói.
Đây là lý do tại sao chúng ta cần một hòn đảo đó.
Trương Hằng nói.
-Thực ra kế sách này khá giống kế sách ta sử dụng khi đối phó với thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha, chúng ta tháo pháo trên thuyền xuống trước, chuyển lên đảo. Sau đó dùng Hàn Nha Hào dụ con thuyền đó đến phạm vi tấn công của pháo, đến khi đó thì ta tấn công luôn trên đảo. Như vậy thì sẽ tránh được việc chiến đấu, tránh việc làm hại thân tàu.
Trương Hằng sở dĩ dám chắc chắn như vậy là vì lúc trước hắn đã nghe được lời nhắc nhắc của hệ thống, kĩ năng điều khiển thuyền buồm của hắn đã được nâng từ cấp hai lên cấp ba, nhưng mà khi đó hắn đang chăm chú quá, bỏ lỡ mất tin này. Đến tận sau cơn bão hắn mới chú ý đến sự thay đổi của kĩ năng này được hiển thị ở phần góc.
Khi trước, ở cửa khẩu, hắn lái Hàn Nha Hào xông vào nơi bị hải quân phong tỏa, áp lực khổng lồ khiến tiềm năng của hắn xuất hiện. Kĩ thuật lái thuyền của hắn đã tiến bộ vượt bậc, bước lên được cấp ba. Bây giờ hắn có thể điều khiển cả Hàn Nha Hào dễ dàng như điều khiển một cách tay rồi. Hắn biết mình có thể dụ mục tiêu đến đảo San Hô mà không phải bị tấn công quá nhiều.
Nhưng mà yếu tố quan trọng để kế hoạch này thành công ngoài việc Hàn Nha Hào phải dẫn mục tiêu vào phạm vi tấn công của pháo thì những người điều khiển pháo cũng phải diệt được đối phương trước khi họ ý thức được mình trúng kế rồi nữa. Dù sao thì một khi đối phương đã chạy ra khỏi tầm ngắm của pháo thì sẽ không cho Hàn Nha Hào thời gian để về đảo lắp lại pháo rồi mới đuổi theo đâu.
-Đi quan sát địa hình trước đã, chắc là sẽ có cách giải quyết thôi.
Trương Hằng nói.
Ở đầu thế kỷ 18, độ chính xác của bản đồ hàng hải khác rất nhiều so với thế kỷ sau đó, không có vệ tinh để định vị, hình dạng của hòn đảo được vẽ một cách rất thô sơ. Thực ra là ngoài cái tên và khoảng cách đại khái ra thì không có tin tức nào có tác dụng nữa.
Nhưng mà may là Hàn Nha Hào cách đó rất gần thôi. Lại khoảng nửa ngày nữa trôi qua, mọi người đã đến chỗ hòn đảo nhỏ.
Trương Hằng đưa Annie và những người khác chèo thuyền quanh hòn đảo một vòng, thiếu nữ tóc đỏ lên tiếng.
-Cuối cùng ta cũng biết sao nơi này lại được gọi là đảo San Hô rồi.
-Để mà nói thì san hô ở nơi này nhiều hơn ở chỗ khác rất nhiều đấy.
Billy nói. Trên đường đến đây mọi người đã nhìn thấy rất nhiều san hô, màu gì cũng có, nhưng mà điều thu hút Trương Hằng nhất thì là những đám san hô giấu mình dưới nước.
-Có lẽ bọn ta có cách để giữ con thuyền đó trong phạm vi tấn công của pháo rồi.
Trương Hằng nói.
-Ngươi muốn lợi dụng đá ngầm ở đây để con thuyền đó bị kẹt. Đây là một cách đó, nhưng chúng ta cũng phải đối diện với sự nguy hiểm tương đương. Chắc bây giờ chúng ta cũng không còn thời gian để tham dò hết tất cả những hòn đá ngầm ở đây nữa.
-Phải xem xem phần chìm xuống nước của hai thuyền đến đây, thuyền của hai bên cũng to như nhau, nhưng mà tháo pháo xong thuyền của ta sẽ nhẹ hơn, còn cả mấy người điều khiển pháo nữa. Bọn họ xuống thuyền thì trọng lượng của ta sẽ giảm đi. Lúc đó ta chuyển hết thức ăn, nước ngọt hay những thứ nặng nặng lên đảo, như vậy thì chúng ta có thể an toàn vượt qua khu đá ngầm rồi.
Mới một ngày trôi qua kể từ trận chiến lần trước, Hàn Nha Hào lại rơi vào trạng thái chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, vậy nhưng các thuyền viên thì lại không hề có lời nào oán trách.
Chủ yếu là vì trận chiến với hải tặc lần trước làm họ ức quá, đại đa số mọi người đều ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, chưa kịp hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đám hải quân đột ngột xuất hiện đánh cho tơi tả, rõ ràng thực lực của phe mình không hề kém so với đối phương nhưng lại không có khả năng để đánh trả.
Việc thua như vậy khiến tất cả mọi người không thể chấp nhận được.
Vì vậy nên khi nghe thấy Trương Hằng nói định báo thù, còn cướp thức ăn và nước ngọt đủ để dùng đến khi về Nassau thì mọi người lập tức thoát ra khỏi trạng thái buồn bực lúc trước, bừng bừng ý chí. Cộng thêm việc Trương Hằng đã mấy lần nghịch chuyển tình thế nên sự tin tưởng và sự ngưỡng mộ của các thủy thủ dành cho hắn là rất lớn. Bây giờ không còn ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của hắn nữa.
Các thủy thủ đều đã bắt đầu hành động, họ tháo khổ pháo trên tàu xuống với tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ để lại một khổ pháo ở cuối thuyền, ngoài ra thức ăn, chút nước uống và những thứ còn lại mọi người cũng đều đưa hết lên đảo rồi. Cuối cùng, Trương Hằng chỉ để lại hai mươi thủy thủ, đó là số người tối thiểu để có thể duy trì việc vận hành bình thường của Hàn Nha Hào.
Khoang thuyền mới của Hàn Nha Hào trống không, ngoài nước và thức ăn cho nửa ngày thì không có gì nữa cả. Nhưng mà đổi lại đó là phần chìm dưới nước của thuyền cao hơn rất nhiều.
Đối phương đến còn nhanh hơn cả tưởng tượng, Hàn Nha Hào chỉ rời khỏi hòn đảo chưa đến hai tiếng mà người quan sát đã nhìn thấy bóng thuyền ở đằng xa.