Suy đoán của Trương Hằng trước đó không hề sai, lần này hải quân muốn quăng lưới bắt hết bọn họ. Chỉ bắt được năm con thuyền hải tặc thôi thì làm sao mà thỏa mãn được Walden được. Trong khi hắn ta đang chiếm ưu thế lớn như vậy mà vẫn còn một chiếc thuyền hải tặc trốn thoát được dưới mắt hắn ta, điều này hắn ta không thể chấp nhận được.
Vì vậy nên khi cơn bão qua đi, hắn ta lập tức cử người đi bắt Hàn Nha Hào.
Lần này Trương Hằng vẫn gặp người quen ở nơi gần đảo. Lần đầu, một trong hai con thuyền truy bắt hắn là thuyền Miranda, nó cũng chống đỡ được đến khi thuyền vũ trang đến, nhưng mà cuối cùng vì sóng, gió to quá nên bắt buộc phải cho thuyền quay về.
Walden tuy không nói gì nhưng thuyền trưởng Ford thì lại rất để bụng chuyện này, trong suốt bao nhiêu năm làm thợ săn hải tặc, đây là lần đầu tiên con mồi đưa đến tận miệng mà còn trốn đi được.
Bởi vậy nên hắn ta và thuyền Miranda của hắn ta cũng nghiễm nhiên trở thành một phần trong đội truy bắt. Ford rất muốn có thể bắt được Hàn Nha Hào để lấy lại danh dự của mình, chứng minh mình vẫn là một trong những thợ săn hải tặc giỏi nhất vùng biển này.
Nhưng mà vì lần truy đuổi này phải tách nhau ra nên mỗi thuyền đi một hướng. Thực ra Ford cũng không hi vọng gì nhiều, nhưng hắn ta cũng không ngờ nữ thần may mắn lại chiếu cố hắn ta thêm một lần nữa.
Khi phát hiện ra Hàn Nha Hào, Ford lập tức ra lệnh để các thuyền viên bước vào trạng thái chuẩn bị, lần này hắn ta thề mình không để con mồi chạy mất nữa.
Cùng lúc đó, Trương Hằng cũng đã nhìn thấy thuyền Miranda xông đến, hùng hổ vô cùng. Một lát sau, hắn bỏ chiếc kính viễn vọng trong tay xuống, nói với các thủy thủ trên thuyền.
-Thực hiện theo kế hoạch đi.
Thuyền Miranda còn cách đó một đoạn, Ford đã để ý thấy Hàn Nha Hào bắt đầu thả buồm trên xuống để tăng tốc, dường như nó muốn bỏ chạy. Thế nhưng không được hiệu quả lắm. Trên cánh buồm chính của Hàn Nha Hào có một cái lỗ rất lớn, chắc là do trận chiến lần trước, không hiểu sao vẫn chưa sửa lại.
Nhưng mà điều này có thể giải thích cho việc vì sao bọn họ lại gặp Hàn Nha Hào trước dự tính. Theo kế hoạch của Ford, bọn họ cần ít nhất một ngày để đuổi theo Hàn Nha Hào.
Bây giờ hai bên gặp nhau sớm hơn dự tính, khiến Ford rất bất ngờ. Hắn ta không muốn dùng thêm tế bào não để suy nghĩ xem có chuyện gì đã xảy ra với Hàn Nha Hào nữa. Tóm lại là hắn ta phải nhân cơ hôi này bắn chìm Hàn Nha Hào, thế là giải quyết được hết mọi chuyện thôi.
Ford đã dám làm thợ săn hải tặc thì thuyền Miranda của hắn ta đương nhiên cũng phải là một trong những con thuyền nhanh nhất rồi, không khác gì Hàn Nha Hào cả. Bây giờ Hàn Nha Hào không tăng tốc được, vậy thì đúng là lúc để thuyền Miranda thể hiện rồi.
Hai bên lại bắt đầu một cuộc truy đuổi trên biển, thực lực của người lái tàu thuyền đối thủ cũng rất tốt, điều này Ford đã nhận ra trong trận chiến lần trước rồi. Lần này biểu hiện của đối phương cũng rất xuất sắc, nhưng tốc độ của hai bên vẫn khác rất nhiều. Bởi vậy nên khoảng cách giữa hai chiếc thuyền đã được rút ngắn lại trông thấy.
Ford đứng ở đầu thuyền, bây giờ cho dù không dùng đến kính viễn vọng thì vẫn nhìn rõ được mọi người đang bận rộng trên boong Hàn Nha Hào. Hắn ta có thể cảm nhận được máu của mình như đang sôi lên.
Hắn ta trở thành thợ săn hải tặc chỉ đơn giản là vì dòng máu ưa mạo hiểm chảy trong người. Ngoài tiền thưởng và sự vinh dự ra thì chuyện hắn ta đang làm bây giờ khiến hắn ta nhớ lại những kỉ niệm tươi đẹp khi đi săn bắt với bố hồi nhỏ. Cảm giác đấu trí đấu dũng với con mồi liên tục, cảm giác hưởng thụ thành quả sau đó là cảm giác khi làm thuyền trưởng thuyền thương mại không thể có được.
Nhưng mà vào đúng lúc này, thuyền phó đứng bên cạnh nhắc nhở hắn ta.
-Thuyền trưởng Ford, có phát hiện một hòn đảo ở phía trước.
-Hửm?
-Nhìn từ bản đồ hàng hải thì chắc đây là một hòn đảo nhỏ không người tên là đảo San Hô.
Thuyền phó do dự một chút rồi nói.
-Ngài nói xem liệu bọn họ có cố tình trốn đến hòn đảo này không nhỉ?
-Để làm gì cơ?
Ford nhướng mày.
Thuyền phó không biết nói gì, dù sao thì bọn hải tặc vừa mai phục thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha ở đảo Anh Vũ nên hắn ta nhìn thấy hòn đảo này mới có ý cảnh giác. Nhưng mà sau đó nghĩ lại, Hàn Nha Hào bây giờ không có gì để mai phục họ cả. Lần này sáu chiếc thuyền hải tặc kết hợp với nhau mà họ đã đánh bại năm chiếc rồi, chỉ còn một chiếc Hàn Nha Hào may mắn thoát được thôi. Cho dù có muốn mai phục thì cũng không có ai để phối hợp cùng cả.
Nhưng mà thuyền phó thì lại nghĩ đến một chuyện khác.
-Trên bản đồ hàng hải có ghi chú rằng nươi này rất nguy hiểm, gần đây có không ít đá ngầm. Liệu có phải họ muốn dụ chúng ta đến đó để mắc phải đá ngầm không?
Ford cau mày.
-Trường hợp này... bọn họ không có thời gian để tìm hiểu, trừ khi trên thuyền có người rất quen với vùng biển này. Nếu không cứ xông vào khu đá ngầm thì họ sẽ nguy hiểm hơn chúng ta đấy. Nhưng mà chúng ta không cần phải so vận may với họ làm gì cả. Bảo lái tàu theo sát họ, chỉ đi những chỗ họ đã đi qua. Như vậy thì nếu có gặp phải đá ngầm cũng là họ gặp phải trước.
Ford ngập ngừng một chút rồi hừ giọng nói.
-Lần trước bọn họ thoát khỏi chúng ta vì bão, lần này còn muốn dùng đá ngầm để dọa chúng ta, tưởng chúng ta nhát gan như vậy sao. Lần này nếu để họ chạy thoát tiếp thì chúng ta cũng đừng hòng làm nghề này nữa.
Một viên đạn pháo sát mạn thuyền Hàn Nha Hào rơi xuống nước làm một chuỗi bọt nước bắn tóe lên nhưng đáng tiếc là không tạo thành bất kỳ sát thương có tính thực chất nào đối với mục tiêu.
Pháo thủ trên thuyền Miranda chán nản vỗ một cái vào đầu khẩu pháo trên thuyền bởi vì đây đã là lần thất thứ thứ năm liên tiếp của hắn ta mà đây là chuyện từ xưa đến nay chưa từng xảy ra. Ngược lại Hàn Nha Hào phía trước chẳng những tránh được tất cả đạn pháo mà chiến hạm pháo ở trên đuôi thuyền còn tấn công trúng thuyền Miranda một lần.