Ford có thể cảm giác được đối thủ trước mặt đã trở nên khó giải quyết hơn so với lần gặp nhau trước đó, xảo trá và tàn nhẫn giống như một con cá chạch.
Có nên nói quả nhiên không hổ là đoàn hải tặc lớn có tiếng tại Nassau sao? Quả nhiên cũng có chút tài năng, cho dù trong tình huống như vậy thì biểu hiện cũng vẫn vô cùng ngoan cường.
Tuy nhiên có một số việc không phải chỉ cần có dũng khí là lập tức có thể giải quyết, ví dụ như khoảng cách đang liên tục được rút ngắn giữa Hàn Nha Hào và thuyền Miranda.
Đến khi thuyền Miranda thật sự đuổi kịp đồng thời dí sát vào Hàn Nha Hào thì đó cũng là thời điểm để các khẩu pháo bên cạnh mạn thuyền bắt đầu phát huy tác dụng.
Đến lúc đó Hàn Nha Hào cũng không còn chỗ để trốn nữa.
Vì vậy cho dù mấy khẩu pháo liên tục bỏ lỡ cơ hội bắn trúng đối phương thì Ford cũng không thể hiện sự sốt ruột quá mức.
Mà lúc này tinh thần của những người khác trên thuyền cũng dần dần được thả lỏng, đảo San Hô cũng hoàn toàn khác với đảo Anh Vũ bởi vì bản thân nó có diện tích rất nhỏ, cũng không có bến cảng tự nhiên giống như đảo Anh Vũ nên chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được toàn bộ tình hình xung quanh. Sau khi lái nửa vòng quanh đảo cũng đã có thể xác định rằng thật sự không có thuyền mai phục ở gần đó.
Nhìn như vậy, đối phương chắc hẳn đã thật sự bị bọn họ dồn vào đường cùng nên mới không thể không lựa chọn mạo hiểm tính mạng lái vào khu đá ngầm đó.
Tuy nhiên giống như Ford đã nói, chỉ cần bên phía bọn họ gắt gao cắn xé đối phương thì không cần thử nghiệm tuyến đường khác cũng sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Trên thuyền Miranda có không ít thuỷ thủ già, trước đó bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến với các hải tặc khác, trong đó không thiếu một số người âm hiểm xảo trá nhưng những thợ săn hải tặc có thể giành được thắng lợi đồng thời xưng danh tại vùng biển này đều không phải hạng người bình thường nên khứa giác của bọn họ cũng có đầy đủ sự nhạy bén đối với nguy hiểm.
Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa phát giác ra được bất kỳ điều gì bất thường, chưa bao giờ thắng lợi lại gần với bọn họ giống như giờ phút này.
Ford vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi đánh bại được Hàn Nha Hào nhưng lại không ngờ rằng dưới chân đột nhiên truyền đến một cơn chấn động, rất nhiều người trên thuyền không đứng vững lần lượt ngã nhào trên đất.
Ford biến sắc.
-Chuyện gì đã xảy ra?
-Thuyền trưởng, chỉ sợ chúng ta đã va phải đá ngầm.
Người lái chính lo lắng nói.
-Nói nhảm, đương nhiên ta biết chúng ta va phải đá ngầm nhưng loại chuyện này còn cần ngươi nói cho ta sao? Ta muốn hỏi tại sao chuyện này lại có thể xảy ra được chứ?
Ford vừa sợ vừa giận, không còn giữ được phong thái như lúc trước nữa. Hắn ta gầm lên trong cơn tức giận.
Hắn ta chỉ vào Hàn Nha Hào ở cách đó không xa.
-Không phải trước đó bọn họ mới vừa chạy qua nơi đó sao, tại sao bọn họ lại không gặp chuyện gì chứ?
-Cái này...
Vẻ mặt người lái chính cũng mù mờ không biết gì hết sau khi nghe vậy.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, nước biển đã bắt đầu rót vào trong khoang thuyền, lỗ lớn bị đỉnh đá ngầm phá vỡ căn bản không có cách nào vá lại được. Ngay sau đó thân thuyền của thuyền Miranda lập tức bắt đầu nghiêng ngả, mãi cho đến khi ở góc ba mươi độ thì mới dừng lại.
Thế nhưng những người trên thuyền còn chưa kịp thở phào thì tiếng ầm vang của hoả pháo lại truyền đến bên tai, các pháo thủ mà Trương Hằng để lại trên đảo đã sớm không thể chờ đợi được nữa. Việc Miranda Hào bị mắc cạn chính là tín hiệu để bọn họ phát động tổng tiến công.
Hôm nay vận khí của Ford thật sự không tốt lắm. Trong đợt tấn công đầu tiên đã có ít nhất một phần ba viên đạn pháo đã bắn trúng mục tiêu chính xác khiến cho đám thủy thủ thật sự vất vả lắm mới bò dậy được nhưng bọn họ còn chưa kịp đứng vững thì lại bị ngã sụp xuống lần nữa.
Người lái chính hét to ở bên trong hỏa lực, muốn triệu tập pháo thủ tổ chức phản kích nhưng với góc nghiêng hiện tại của thân thuyền thuyền Miranda, họng pháo của hoả pháo tối đa cũng chỉ có thể đạt đến bãi biển, căn bản không thể tấn công được kẻ thù đang ẩn thân trong rừng cây được.
Lúc này Ford cũng đang lớn tiếng hạ lệnh cho thủy thủ trên thuyền điều chỉnh cánh buồm với hy vọng có thể thoát khỏi trạng thái mắc cạn nhưng hiệu quả lại không lớn. Đôi mắt hắn ta trợn tròn lên, trên cổ nổi gân xanh nhưng mặc cho hắn ta có gào thét khàn cả giọng như thế nào thì cũng không ngăn cản được vận mệnh bị tiêu diệt của thuyền Miranda.
Cho đến khi người lái chính ôm lấy cơ thể hắn ta rồi kêu khóc ở bên tai hắn ta.
-Thuyền trưởng, không được, bỏ thuyền đi.
Ford vẫn không muốn chấp nhận tất cả những chuyện đang xảy ra trước mắt như cũ. Hắn ta nghĩ mãi mà không biết được tại sao mấy phút trước rõ ràng thuyền Miranda vẫn còn nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng trong nháy mắt, tình thế đã lập tức phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khi hai bên lại giao thủ lần nữa, Hàn Nha Hào tuyệt đối đã rơi vào thế hạ phong nhưng kết quả lại khiến người khác cảm thấy khó có thể tin được so với lần đầu tiên.
Nếu như nói cuộc chiến đầu tiên là do bọn họ không cẩn thận nên mới đối phương mới có thể chạy thoát từ trong tay, còn trận chiến lần này cũng đủ để được coi là một sự sỉ nhục.
Thậm chí bọn họ còn không thể lấy được một mảnh trang trí đuôi thuyền của Hàn Nha Hào, thuyền Miranda sắp hoàn toàn bị đánh chìm.
Tại sao Hàn Nha Hào trước mặt lại có thể bình an vô sự đi qua bãi đá ngầm kia chứ? Rốt cuộc hỏa lực trên bờ từ đâu tới? Là ai lại phối hợp với Hàn Nha Hào để tiến hành phục kích bọn họ? Ford cũng không thể tìm ra được đáp án của những vấn đề này.