(*): 苦大仇深 (cừu đại khổ thâm): thù hận vô cùng; luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.
(*): 愤青 (Phẫn Thanh): chỉ những người có đạo đức, văn hoá, do không quen với thực tế xã hội dẫn đến phẫn nộ với tầng lớp thanh niên ngày nay.
Sự trao đổi giữa Trương Hằng và đối phương chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn trong cơn gió lốc và tin tức hắn thu được cũng giống với những gì hắn đã nghe được từ Sise trước đó.
Chủ nhân của giọng nói vang lên bên tai hắn kia tự nhân mình là Celtic Cổ Thần, người có thể che chở cho các thủy thủ trên biển rộng, giao phó năng lực thao túng bão táp cho các tín đồ.
Đương nhiên, hiện tại năng lực này đã bị giảm sút một chút, không chỉ đối với mỗi năng lực kiểm soát bão táp mà ngay cả số lần cũng sử dụng bị hạn chế, trong một tháng chỉ có thể sử dụng một lần.
Theo như lời Betty nói thì chuyện này xảy ra là do tên của cô ta đã sắp bị người đời quên lãng. Cô ta hứa rằng nếu như Trương Hằng có thể chiêu mộ thên nhiều tín đồ cho cô ta thì như vậy cô ta cũng có thể giao phó năng lực mạnh hơn cho Trương Hằng. Còn nếu như Trương Hằng có thể giúp cho cô ta khôi phục lại sức mạnh thời đỉnh phong thì cô ta cũng có thể để hắn trở thành vị vua thật sự của vùng biển này.
Mà chuyện này cần có hàng trăm vạn tín đồ mới làm được. Đây cũng là lý do tại sao Betty để mắt tới Trương Hằng bởi vì cô ta đã nhìn trúng khả năng lãnh đạo phi thường trên người Trương Hằng.
Nhưng người này lại không lập tức đồng ý với cô ta, ngoại trừ bởi vì Trương Hằng sẽ chỉ đợi hơn mười năm ở thế giới này nên cho dù có trở thành vua biển cả gì đó cũng không có ý nghĩa thực tế nào cả. Ngoài ra, Betty cũng làm cho Trương Hằng nhớ đến con quái vật tên là Morseby đã chạy ra từ Papua New Guinea trước đây.
Dựa theo những gì ông già mặc Đường phục kia đã nói ngay lúc đó thì trước đó vật kia cũng là vật tổ được bộ lạc nào đó vô cùng sùng bái. Nhưng với sự diệt vong của bộ lạc Alkoz, nó không thể không tự đưa bản thân mình vào một vòng tuần hoàn thời gian ngắn để sinh tồn nên vào thời điểm ra ngoài nó đã vô cùng suy yếu.
Mà bây giờ tình cảnh của Betty đã khiến cho Trương Hằng lại xác định lần nữa rằng những tồn tại được gọi là siêu tự nhiên này cũng sẽ gặp phải nguy cơ sinh tồn.
Thậm chí so với con người, tình cảnh của bọn họ mới thật sự là hiểm ác.
Cũng chính vì vậy, từ đầu đến cuối Trương Hằng luôn ôm lấy một tia cảnh giác đối với những tồn tại này bởi vì trong tình huống mà ngay cả sự sinh tồn cơ bản cũng bị uy hiếp thì lời hứa hẹn của bọn họ có độ tin cậy đến mức nào chứ?
Đặc biệt là khi điều kiện tiên quyết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên chiếc thuyền Clark kia còn chưa được làm rõ thì Trương Hằng không thể nào đồng ý với những lời hứa của Betty được.
Tuy nhiên cho dù thế nào, hắn cũng đã nhận được một số tin tình báo hữu dụng thông qua cuộc tiếp xúc thật sự lần này.
Bất luận Morseby hay Betty tốt hơn thì dường như thực lực mạnh yếu của bọn họ có liên quan trực tiếp tới việc các tín đồ nhiều hay ít, hơn nữa hình như bọn họ cũng đều cực kỳ sợ hãi việc bị thế giới quên lãng.
Khi còn bé, Trương Hằng cũng đã nghe qua không ít chuyện thần thoại xưa. Cho dù là hệ thống thần thoại nào thì cũng không thể tách rời khỏi sự uy nghiêm vô cùng mạnh mẽ của các vị thần bởi vì bọn họ đã sáng tạo ra thế giới, sáng tạo ra nhân loại giống như không gì là không làm được. Mà bây giờ nhìn lại mối quan hệ giữa hai bên lại càng giống như một chủng loại cộng sinh.
Giống như cá sấu và chim tăm, hải quỳ và ốc mượn hồn.
Trương Hằng không biết liệu ví dụ này có thỏa đáng hay không nhưng xem ra việc hắn ngắm hoàng hôn một mình trên bờ biển đêm nay ngược lại cũng không có liên quan gì đến chuyện lúc trước. Chỉ là hắn nhớ rằng thấm thoắt đã hai năm trôi qua kể từ khi hắn bước vào thế giới này, đã càng ngày càng quen thuộc với cuộc sống hiện tại.
Ngược lại, những ký ức có liên quan đến cuộc sống trước đây cũng càng ngày càng trở nên xa xôi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy mặt trời lặn trước mắt thì hắn mới lại nhớ đến từng li từng tí của một thế giới khác lần nữa. Có lẽ đây cũng là đồ vật duy nhất không phát sinh biến hóa gì trong hơn hai trăm năm.
Tuy nhiên hắn cũng không có sa vào loại cảm xúc nhớ nhung hay thương cảm nào đó cả, rất nhanh đã rút mình ra khỏi hồi ức rồi yên lặng uống bình rượu Rum kia cùng với Annie, sau đó hai người quay trở lại nơi đóng doanh trên bãi cát kia lần nữa.
Lúc này Billy vừa vặn đi về phía hắn.
-Ta không biết Annie có nói cho ngươi hay không như công việc sửa chữa và dọn dẹp của chúng ta đã chuẩn bị kết thúc, trưa mai lập tức có thể xuống nước lần nữa, .
Trương Hằng gật đầu.
-Những ngày qua tất cả mọi người đều vất vả rồi nên sau khi sửa xong thuyền thì hãy dùng nửa ngày để nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sáng ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát.
Billy cũng không phản đối chuyện này, mà không lâu sau khi hắn ta dời đi thì Dufresne nạp cũng đi đến để báo cáo định kỳ cho Trương Hằng trước mỗi lần ra biển.
-Vấn đề về lương thực và nước ngọt của chúng ta đều đã được giải quyết, số lượng dự trữ trên thuyền cũng đủ sử dụng cho nửa tháng đi thuyền. Tuy nhiên cân nhắc đến việc còn phải thu nạp người trên đảo Anh Vũ thì ta phải giấu đống đồ ăn và nước ngọt còn lại kia trong một hang động trên bãi biển phía tây. Điều này có thể đảm bảo tính cơ động của chúng ta ở mức độ lớn nhất, đồng thời nếu cần chúng ta còn có thể về đây để lấy một phần vật tư này ra bởi vì rốt cuộc thì hai nơi này cũng chỉ cách nhau một ngày đi đường.