-Ngươi làm tốt lắm.
Trương Hằng khen ngợi việc làm của vị quan tiếp liệu nhưng người này vẫn không rời đi.
Dufresne dừng một chút rồi nói tiếp.
-Về đạn pháo, vì đã liên tục trải qua rất nhiều trận chiến khốc liệt nên chúng ta đã tiêu hao một lượng tương đối lớn. Tuy nhiên ngoại trừ đạn pháo của pháo 24 pound thì chúng ta cũng đã tìm được đồ bổ sung trên thuyền Miranda.
Trương Hằng nhíu mày.
-Nếu thật sự không được thì trước hết cứ thay pháo 24 pound thành pháo 12 pound đi.
-Trên thực tế thứ ta lo lắng nhất không phải là đạn pháo mà là thuốc nổ.
Quan tiếp liệu tiên sinh nghiêm túc nói.
-Thuốc nổ trên thuyền Miranda không được xử lý tốt để chống nước phòng ẩm, hơn nữa bởi vì lúc hai bên chúng ta đang trong trạng thái giao chiến đã có rất nhiều thùng thuốc nổ được mở ra, mà chúng ta đã cứu được một số thùng trở về. Tuy nhiên trước đó ta đã mở hai thùng ra nhìn qua, lúc đầu không có vấn đề gì nhưng khi ta vừa mới kiểm tra lại lần nữa thì phát hiện có một số thùng trong đó bị ẩm rất nghiêm trọng.
-Vậy bây giờ số lượng thuốc nổ trên thuyền có đủ chèo chống cho chúng ta tiến hành một trận chiến nữa không?
-Gần đủ để chúng ta tiến hành phóng ra bảy đến tám viên đạn pháo.
Dufresne thực hiện một phép tính đơn giản rồi trả lời.
Ngược lại con số này vẫn còn nằm trong phạm vi Trương Hằng chấp nhận được. Bảy đợt tấn công luân phiên cũng giống như một trận chiến có thể phân thắng bại nhưng nếu cứ như vậy thì khả năng chịu lỗi của bọn họ sẽ thật sự nhỏ hơn. Tuy nhiên đã đi đến bước này thì không còn để từ bỏ nữa.
Hiện tại đã hoàn thành việc sửa chữa thân thuyền Hàn Nha Hào, không còn là trạng thái yếu ớt trạng thái trước đó nên cho dù không thể đánh lại thì cũng có thể lựa chọn chạy trốn. Trương Hằng cũng rất có lòng tin đối với kỹ thuật cầm lái của mình sau khi kỹ năng hàng hải thuyền buồm của hắn đã được nâng lên cấp độ 3.
Bất luận là vì năm ngàn pound vàng kia hay là những hải tặc may mắn còn sống sót ở trên đảo, hoặc là vì muốn báo thù trận chiến trước đó thì cũng bắt buộc phải thực hiện trận chiến này.
Trương Hằng vỗ vai Dufresne.
-Đừng lo lắng, chúng ta có thể xử lý bọn họ trong bảy lượt chiến đấu.
-Vâng, thuyền trưởng.
Hiển nhiên vị quan tiếp liệu cũng không cam tâm cứ như vậy tay không trở về Nassau nhưng hắn ta cũng chỉ đang làm nhiệm vụ của mình, báo cáo tình huống chi tiết cho Trương Hằng còn sau đó quyết định vẫn thuộc về thuyền trưởng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, đám hải tặc dùng gỗ đưa Hàn Nha Hào đã được sửa chữa hoàn toàn trở lại mặt biển. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Hàn Nha Hào rực rỡ hẳn lên thuận lợi xuống nước thì tất cả mọi người mới phát ra những tiếng reo hò. Công việc của bọn họ trong những ngày cuối cùng này không hề uổng phí, chẳng những sửa chữa được lỗ thủng và khe hở trên thân thuyền trước đó, hơn nữa còn dùng vật liệu dư thừa để tiến hành gia cô lại một lần cho Hàn Nha Hào để chuẩn bị nghênh đón trận chiến cuối cùng sắp tới.
Chín ngày đã trôi qua kể từ lúc cuộc chiến trước đó.
Lúc nhóm hải tặc tiến hành chè chén say sưa đến một nửa thì hạm đội hải quân đột nhiên xuất hiện tại bên ngoài bến cảng, khiến cho nhóm hải tặc không kịp đề phòng mà chịu khổ một trận lớn, cảnh tượng lúc ấy trên bờ biển vô cùng hỗn loạn, dưới lời hiệu triệu của Hắc Vương Tử Sam, Brook và những người khác không tính là uống quá nhiều và có thể tự do hành động đã phát động một cuộc phản công anh dũng, không sợ chết chống lại hải quân.
Thế nhưng mọi sự vùng vẫy tìm cách cứu vãn của bọn họ cũng đã bất lực để thay đổi kết quả sau cùng, Brook cùng với một đám người của Hắc Vương tử Sam chia nhau ra hành động, bọn họ thành công leo lên một chiếc thuyền hải tặc, hơn nữa còn lợi dụng hoả pháo trên thuyền phát động công kích về phía hạm đội hải quân đối diện, song sự công kích của bọn hắn chỉ giằng co được hai đợt, toàn bộ đội thuyền đều bị đánh chìm.
Một bộ phận người trên thuyền đã táng thân nơi đáy biển sâu, mà Brook thì cùng một nhóm người khác bơi vào bờ, lui vào trong rừng cây, sau đó không lâu bọn hắn lại gặp được một nhóm người thứ hai rút về, cùng lúc đó bọn hắn còn lôi được mấy người uống say trên bờ biển kia vào trong rừng cây, nhưng bởi vì thời gian quá cấp bách, hơn nữa hỏa lực lại liên tục bốc lên cuồn cuộn, thế nên đến cuối cùng cũng chỉ có thể lôi được số lượng người không đến một phần năm trở về.
Cộng thêm số người đã bỏ mạng trong chiến đấu, Brook nhìn lại số người hiện tại xung quanh mình, lúc đầu sáu chiếc thuyền hải tặc cùng nhau đi ra biển, vậy mà giờ đây chỉ còn lại không tới một trăm người.
Hơn nữa trải qua cuộc tra tấn thiếu ăn thiếu mặc trong khoảng thời gian chín ngày, thế nên một trăm người này đều trở nên vô cùng suy yếu mệt mỏi.
Bởi vì rút lui quá mức vội vàng, nên thời điểm bọn hắn lui vào rừng rậm thì gần như chẳng đem được thứ gì, phần lớn đồ ăn và nước ngọt đều đặt ở trên thuyền, nhưng tất cả đều đã chìm vào đáy biển theo cuộc chiến đấu ác liệt, đương nhiên Brook hiểu rõ những người hải quân kia đang có ý định gì, có lẽ không qua bao lâu nữa, địch quân sẽ bắt đầu đổ bộ lên đất liền buộc bọn họ tiến hành cuộc quyết chiến sau cùng, nhưng hiện tại bọn hắn đã mất hết thuyền, lại bị vây ở trên đảo, giờ đây đối mặt với tình huống này lại bó tay hết cách.
Mặc dù diện tích của đảo Anh Vũ không nhỏ, nhưng ở trên đảo cũng không có nước ngọt, những ngày này bọn hắn chỉ có thể liếm hạt sương trên vách đá để giải khát giống như những con sơn dương, hoặc là vùi mặt vào bùn đất ẩm ướt, đến nỗi trong miệng đều là mùi của đất, bờ môi Brook cũng đã nứt nẻ hết cả.
Cũng may tối hôm qua bọn hắn lại thành công bắt được một con dê rừng, chẳng những mỗi người đều được chia một phần miếng thịt dê, mà hơn nữa còn được uống máu dê, làm giảm một phần cảm giác đói khát, thế nhưng đối với một đội ngũ gần trăm người mà nói thì một con dê rừng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.