Vả lại số lượng dê núi trên đảo Anh Vũ cũng có hạn, trước đó vì tổ chức tiệc tối nên bọn hắn cũng đã săn giết một phần tương đối, vì thế hiện giờ dê núi trở nên ngày càng khó bắt được, con dê này cũng là con một con duy nhất mà hai ngày gần đây bọn hắn bắt được.
Ngoại trừ thiếu thốn thức ăn và nguồn nước ra thì thuốc, đạn dược và vũ khí cũng là những vấn đề làm người ta đau đầu.
Hiện tại trong tay của gần một trăm người cũng chỉ có hai mươi cây súng kíp dài cùng tám cây súng kíp ngắn, ngay cả các loại vũ khí cận chiến như chủy thủ, loan đao ... cũng không cách nào làm được cho mỗi người một thanh, đạn còn sót lại lúc đang đi săn thú đã tiêu hao không ít, y dược lại càng không có, người bị thương sau khi băng bó đơn giản cũng chỉ có thể để họ tự sinh tự diệt, có thể nói hiện tại bọn hắn đã bước tới tình cảnh sơn cùng thủy tận.
Đương nhiên nghiêm trọng nhất vẫn là sĩ khí bị đả kích nặng nề, đã đến bước này tất cả mọi người đều chẳng còn nhìn thấy được lối ra tương lai ở nơi nào, ban đêm lúc ngủ nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người bị thương bên cạnh, thần kinh rất nhiều người vốn dĩ đã luôn căng cứng liền hoàn toàn sụp đổ, còn có người chịu không nổi cảnh tượng tuyệt vọng này đã trực tiếp nhảy vào trong biển rộng, hầu như mỗi ngày đều có người tự sát.
Brook từ dưới đất đứng lên, đem miếng thịt dê còn sót lại cuối cùng đưa cho người lái tàu da đen Eric của con tàu Vidar cách đó không xa, người này đã tám ngày hầu như không có gì vào bụng, hắn ngồi lẻ loi một mình dưới gốc đại thụ, ánh mắt trống rỗng, chẳng khác nào một tảng đá vô tri.
Khi Hắc Vương tử Sam ngã vào trong lòng của hắn, đã khiến cho đầu lĩnh hải tặc của toàn bộ vùng biển Caribe nghe tin đã sợ mất mật liền khóc như một đứa trẻ, thậm chí hắn quên mất bản thân mình còn đang bị vây bên trong trận chiến, cứ như thế mà ôm thật chặt cỗ thi thể kia, cho đến khi thuyền Dũng Sĩ Hào chìm xuống, Hắc Vương tử rơi vào trong nước, hắn vẫn không chịu buông tay.
Cũng may những thuyền viên bên cạnh hắn trên thuyền Vidar đã nhanh chóng kéo hắn lên bờ khi hắn sắp chìm vào nước, song chuyện đầu tiên sau khi Eric tỉnh lại chính là đi tìm thi thể của Hắc Vương tử Sam, lúc biết được cỗ thi thể kia đã bị nước biển cuốn đi, cả người hắn liền biến thành bộ dáng hiện tại như lúc này.
Cho dù Brook đưa đồ ăn tới bên miệng của hắn, hắn cũng không phản ứng lại mảy may.
Brook khàn khàn giọng lên tiếng:
-Nếu như ngươi không tìm cách để sống sót thì mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện báo thù cho hắn ta.
Người lái tàu da đen nghe vậy, khuôn mặt trắng xám xanh xao ấy rốt cuộc cũng có có một nét biểu cảm, hắn há miệng, dùng giọng nói yếu ớt gần như không nghe được:
-Báo thù... Chúng ta sao, làm thế nào đây?
-Ta không biết, nhưng nếu như từ bỏ vào lúc này thì hết thảy sẽ thật sự kết thúc.
-Xem ra ngươi cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm an ủi người khác, không phải sao?
-Ta đã tận lực rồi, nếu như ngươi vẫn cứ khăng khăng muốn chết, ta đây cũng không có ý kiến gì, dù sao thì dưới tình huống hiện tại, thiếu đi một miệng ăn cũng không hẳn là chuyện xấu gì.
Brook nhún vai.
-Vẫn chỉ có một chiếc thuyền ở bên ngoài sao?
Eric ăn hai miếng thịt dê, hơi khôi phục một chút sức lực, rốt cuộc cũng có thể dời lực chú ý đến tình cảnh trước mắt.
-Đúng vậy, xem ra vì đêm đó thuyền Hàn Nha Hào thành công chạy thoát ra ngoài, cho nên hải quân bên kia mới phái ra tất cả những đội thuyền khác để truy kích.
-Khó có thể tin được, dưới tình huống như vậy mà bọn hắn còn có thể đột phá vòng vây.
-Đây xem như tin tức tốt khó có được trong những ngày này đi, đáng tiếc đối với chúng ta mà nói vẫn không có tác dụng gì. Nếu có một chiếc thuyền ở đây thì tốt quá rồi, thuyền gì cũng được, ít ra chúng ta cũng không đến nỗi một tia hi vọng cũng không có.
Brook cười khổ nói.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, hải tặc phụ trách giám sát động tĩnh tàu thuyền bên ngoài đảo đột nhiên hô lớn:
-Xa xa phát hiện ra thuyền!
Brook và Eric liếc nhau một cái, bọn họ đều biết rằng khi toàn bộ những tàu thuyền được phái ra để truy đuổi Hàn Nha Hào đều quay trở lại thì cũng chính là thời điểm hải quân đổ bộ lên bờ phát động cuộc tổng tiến công.
Điều này cũng có nghĩa là thời gian dành cho bọn hắn không còn nhiều nữa, có điều trên mặt của nhóm hải tặc cũng không có vẻ gì là quá sợ hãi, bởi những ngày trên đảo càng lúc càng khó sống hơn, so với ở lại chỗ này chịu đói và chờ đợi trong tuyệt vọng, bọn hắn thà rằng thống thống khoái khoái mà chết trong chiến đấu còn hơn.
Thế nhưng ngay khi Brook và Eric chuẩn bị hiệu triệu nhân thủ, tiến hành trận chiến cuối cùng, trên mặt hải tặc phụ trách canh gác cũng lộ ra một vẻ không thể tin được mà hô lớn lên.
-Là Hàn Nha Hào, Hàn Nha Hào, Hàn Nha Hào trở về rồi! ! !
-Lẽ nào bị bắt làm tù binh rồi?
Brook vô cùng khó tin việc Hàn Nha Hào chạy thoát mà còn quay trở lại, hắn nhận lấy kính viễn vọng, nếu hắn đổi lại vị trí của Trương Hằng thì việc có thể chạy đi đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi, tự hỏi tuyệt đối sẽ không trở lại đảo Anh Vũ, huống chi Hàn Nha Hào lại không biết được tình huống hiện tại của đảo Anh Vũ ra sao, không có khả năng liều lĩnh trở về trong tình thế dễ bị vây công.
Thế nhưng dường như đang trả lời nghi vấn của hắn, ngay sau đó trên thuyền Hàn Nha Hào không chút do dự mà kéo lên một lá cờ đen.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy lá cờ đen ấy, đám hải tặc trên đảo đều có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng.
Chín ngày trước bọn hắn từng chính mắt trông thấy ngày tận thế đã đến, từng lá cờ đen bị thiêu đốt trên mặt biển hầu như không còn.