Thời gian dành cho bọn hắn không nhiều lắm, bên phía hải quân ước định sau hai tuần sẽ tập trung lại đảo Anh Vũ một lần nữa, hiện tại đã qua hơn nửa, chỉ còn dư khoảng năm ngày. Nhưng trên thực tế, hải quân không thể căn đúng thời gian như vậy, thường sẽ đến sớm hai ngày.
Chính vì vậy, thời gian còn dư lại để Hàn Nha Hào vận chuyển vàng chỉ vỏn vẹn ba, bốn ngày. Bên cạnh đó, mọi người còn cần phải đi suy xét đến những vấn đề sau khi vận chuyển xong hoàng kim, cùng với tận lực tránh né con đường xuất phát của phía hải quân, mọi việc đều cần thời gian. Nhìn tới nhìn lui, nếu không tính đêm nay thì Trương Hằng cũng chỉ còn khoảng hai ngày an toàn để vớt vàng.
Tuy vậy, tin tức tốt vẫn là có. Trước đây, bên tàu Kent lúc còn đang bỏ neo bến cảng không có chuyện gì làm cũng đã cân nhắc đến việc vớt vàng. Thợ mộc trên thuyền còn đặc biệt làm ra dụng cụ vớt.
Kết cấu cũng khá đơn giản, chính là cải tiến móc câu một chút, tăng thêm hai cái, lại lấy dây thừng ngắn cột lại ở phía trước, ba cái móc tạo thành hình tam giác, tăng cường tính ổn định. Như vậy thì có thể móc được rương vàng từ đáy biển lên. Tất nhiên là dù có dụng cụ này thì vẫn cần người lặn xuống biển câu móc câu vào rương vàng.
Walden vốn định sau khi tóm gọn đám hải tặc trên đảo thì sẽ bắt bọn họ lặn xuống biển làm chuyện này, nhưng Trương Hằng chắc chắn không thể làm như vậy được. Hắn hỏi thợ mộc Gaye trên thuyền:
-Sao rồi, có khó không?
-Nếu chỉ là bắt chước lại thì không khó gì, kích thước đã được đo đạc chuẩn xác, dựa theo đó làm là được. Móc câu trên thuyền cũng không ít, trước lúc mặt trời lặn ta có thể làm được mười cái.
-Người xuống vớt cũng đã chọn xong rồi. – Dufresne đứng ở một bên khác nói – Đều là những người nín thở lâu nhất trên Hàn Nha Hào, nhưng dù là người lợi hại nhất trong số đó cũng không thể ở dưới nước quá lâu, thậm chí những người còn lại hoàn toàn không thể lặn đến chỗ rương đó.
-Đó là do bọn hắn lãng phí quá nhiều dưỡng khí và sức lực trong lúc lặn xuống. – Trương Hằng nói – Lúc lặn xuống hãy để mọi người cùng ôm một tảng đá đi. Như vậy vừa không phí sức, vừa có thể trực tiếp chìm đến tận đáy biển. Bên cạnh đó, trên lưng cũng cần buộc dây thừng, xác định thời gian, đúng lúc kéo người lên, thế thì có thể dành ra thời gian nhiều hơn cho việc câu móc câu.
Còn về phần áp lực nước thì Trương Hằng không có biện pháp, chỉ có thể để người lặn tự mình vượt qua. Cũng may áp suất ở độ sâu hai mươi mét vẫn chưa tính ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể người. Chắc chắn sẽ có phản ứng sinh lý, nhưng hẳn không đến mức mất mạng, mà nhóm người đảm nhiệm việc lặn xuống biển hiển nhiên cũng sẽ nhận được phần thưởng tương xứng, như vậy mới có động lực để bọn họ đi mạo hiểm.
Chi tiết hơn thì giao cho Billy và Dufresne thảo luận, quan quân nhu nghe vậy hơi gật đầu. Ông trước tiên sai người làm thử, sau khi rương vàng đâu tiên lộ ra khỏi mặt nước, xác định phương án này khả thi xong thì sau đó là hoàn thiện và lặp lại quy trình. Đến buổi tối thứ hai, Hàn Nha Hào đã thành công mò được một nửa số vàng.
Nhưng giai đoạn sau lại khá phiền toái, con tàu chở vàng của Tây ban Nha khá là chắc chắn, trải qua rất nhiều đợt nả pháo mới bị đánh chìm, nhưng như vậy liền không thể tránh khỏi việc kho hàng bị tấn công rất nghiêm trọng, rương vàng hoàn chỉnh đã được vớt lên kha khá, còn lại đa phần đều là vàng thỏi rơi rụng ở khắp nơi.
Đám vàng này rất khó để gom lại hết, những công cụ được thiết kế ban đầu cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể tự thân vận động, nhặt nhặn từng cái. Cứ thế thì hiệu suất bị giảm mạnh, hơn nữa thời gian ở dưới nước cũng có hạn, những người đã lặn xuống biển quá nhiều đều không chịu đựng nổi.
Thế nhưng may mà đến ngày thứ hai, đám hải tặc may mắn còn sống sót ở trên đảo kia đã khôi phục không kém. Vì muốn báo đám ân cứu mạng của Hàn Nha Hào, bọn hắn không những từ bỏ quyền sở hữu hoàng kim, mà còn đồng ý giúp Hàn Nha Hào một tay. Mặc dù vậy, đến buổi tối ngày thứ ba, tất cả mọi người hợp lực hết mức cũng chỉ vớt lên thêm hai ba ngàn pound vàng (0. 9 đến 1,3 tấn).
Khoảng một ngàn tám trăm pound hoàng kim còn sót lại thì hoặc là phân tán quá xa, hoặc là bị chôn dưới xác thuyền, không hẳn không thể vớt được, nhưng cần thiết tiêu tốn rất nhiều thời gian. Mà Trương Hằng không định chờ thêm nữa. Thời gian gần đây Hàn Nha Hào đã trải qua quá nhiều trận chiến, dù sau khi trốn thoát khỏi đảo Anh Vũ ai nấy đều hăng tiết gà, nhưng có trận với tàu Kent đã giúp mọi người giải tỏa cảm xúc, chính vì vậy các thủy thủ đều bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Với lại, dù được bổ sung thêm một lượng đạn pháo từ Kent, nhưng Hàn Nha Hào đã không còn đủ sức chống đỡ thêm trận chiến nào nữa.
Vì vậy, Trương Hằng không định tiếp tục dừng lại, đón đám người Brook rồi nhổ neo quay về Nassau.
So với lúc đến, bọn hắn dành gấp đôi thời gian để trở về, ngoài việc phải tránh né năm chiếc thuyền kia ra, thì còn vì lượng hàng hóa và thủy thủ trên Hàn Nha Hào tăng lên không ít. Nhưng cũng may chuyến này hữu kinh vô hiểm, mãi cho đến khi nhìn thấy tường đá và thành lũy của Nassau, lo lắng trong lòng tất cả mọi người mới được dỡ bỏ.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đất liền, tâm tình của mỗi người đều không giống nhau. Đối với các thuyền viên Hàn Nha Hào mà nói, mặc dù lần ra biển này đúng là khó khăn trắc trở, nhưng kết quả sau cùng vẫn là Hàn Nha Hào toàn thắng trở về, thuyền trưởng Trương Hằng lại một lần nữa viết xuống một trang mới trong cuộc đời truyền kỳ của hắn. Dưới tình huống cần như là tử cục, Hàn Nha Hào là con thuyền duy nhất có thể thành công tránh thoát khỏi sự bao vây của hải quân, không những vậy, ngay sau đó nó lại còn đánh một trận không thể tưởng tượng nổi lật ngược tình thế, liên tiếp xử lý tàu Miranda và Kent, đoạt lại phần lớn hoàng kim, đồng thời cứu thoát đám hải tặc may mắn còn sống sót trên đảo Anh Vũ.