Nữ thương nhân gật đầu:
-Ta từng nghe cha nói, ba năm trước trên đảo cũng có một cái Liên minh Hắc Thương, nhưng kết cục không tốt lắm, chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn, sụp đổ rất nhanh.
Trương Hằng hơi gật đầu:
-Lúc đó, hội trưởng liên minh kia là Normand. Chúng ta ai cũng biết Raymond là thương nhân chợ đen có tư lịch lớn nhất, tài sản hùng hậu nhất. Nhưng thật ra, lúc Normand còn sống, ông ấy mới là thương nhân được kính trọng nhất trên đảo. Chính vì vậy, khi Liên minh Hắc Thương đời thứ nhất được thành lập, ông mới không hề dị nghị được bầu làm hội trưởng, Raymond là phó hội trưởng. Nhưng mà sau đó, bởi vì Liên minh Hắc Thương vận hành không tốt, danh vọng của Normand bị tiêu hao sạch sẽ, ngày càng nhiều người cảm thấy bất mãn với ông. Thế là sau khi Liên minh Hắc Thương giải thể, ông đã ảm đạm rời đi Nassau, không bao lâu sau thì qua đời tại nhà.
-Chuyện này có liên quan gì đến Malcolm? Khi đó, gã mới lên đảo được một năm nhỉ.
-Khi đó gã đã bộc lộ tài năng, nhưng đúng là không thể so với ngày hôm nay. Gã đã từng tham dự vào việc xây dựng Liên minh Hắc Thương, nhưng vẫn luôn tỏ ra biết điều. Nhưng bay giờ nhìn lại, gã không hề thành thật giống vẻ ngoài của gã.
Trương Hằng đưa bút ký của Ria cho nữ thương nhân. Karina nghi ngờ hỏi:
-Malcolm từng lén lút kích động đám thương nhân chợ đen đi chống đối Normand, để là gì? Gã không phải là người ủng hộ kiên định của Liên minh Hắc Thương sao?
-Gã là người ủng hộ trung thành của Liên minh Hắc Thương, nhưng với điều kiện tiên quyết là gã làm chủ cái Liên minh Hắc Thương ấy. Thời gian lúc Normand thành lập Liên minh Hắc Thương còn quá sớm, khi đó gã mới lên đảo được một năm, địa vị trong liên minh còn hạn chế. Đối với gã mà nói, nếu như ngày đó Liên minh Hắc Thương đã có thể đứng vững thì không phải là chuyện tốt, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của chính gã. Nhưng gã làm rất bí mật, chính là thông qua một người tên Eugene để liên hệ những người khác.
-Eugene? Tay buôn tìn báo trên đảo ư?
Trương Hằng gật gật đầu:
-Lúc trước lão cũng là thương nhân chợ đen, nhưng không biết vì sao sau khi Liên minh giải thể thì lại đổi nghề làm con buôn tình báo. Chúng ta cần đi hỏi lão xem sao. Năm đó, không ai trong đám thương nhân chợ đen bì được danh vọng với Normand, về sau mặc dù bởi vì chuyện của Liên minh Hắc Thương, ông ta bị nhiều người phản đối, nhưng vẫn có không ít người tôn kính ổng. Raymond cũng là bạn thân lâu năm của Normand, tang lễ của ông là do Raymond hỗ trợ tổ chức. Nếu như Eugene có thể đứng ra làm chứng Malcolm, cộng thêm thư từ qua lại giữa hai người, hẳn sẽ tạo thành ảnh hưởng cho Malcolm lớn hơn nhiều so với vụ cha ngươi bị bỏ tù. Đặc biệt là vào lúc này, khi Liên minh Hắc Thương đang đối mặt với tình huống bất lợi, nếu chuyện kia bị tuôn ra, đối với Malcolm sẽ là một cú đánh trí mạng.
Trương Hằng vừa dứt lời đã có người đột ngột chạy vào trong hầm ngầm, là ông chủ lò mổ Cauchy. Lão nói với người dũng sĩ da đen:
-Không hay rồi, phía trang viên xảy ra chuyện! Các ngươi tốt nhất nên đi đến quảng trường trung tâm nhìn xem.
Mười lăm phút sau, Trương Hằng, Karina, và Laeri đã che kín khuôn mặt đều chạy đến quảng trường trung tâm, mà nơi đây cũng đã đầy ắp người.
Trung tâm quảng trường, một gã người da đen thân thể trần trụi bị trói trên một cây cột gỗ.
Khắp nơi trên người gã đều là dấu roi, đã bị đánh đến da tróc thịt bong, thoi thóp, mà bên cạnh lại là người Trương Hằng từng gặp qua ở trang viên, quản gia Wallace. Hắn ung dung hỏi:
-Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, người mà ngươi liên lạc ở bên ngoài là ai? Hắn sai ngươi truyền tin tức cho ai? Nói cho ta tên của bọn hắn, ta chẳng những có thể tha ngươi một con đường sống, mà còn để ngươi tự do, thế nào, đây không phải là thứ mà ngươi tha thiết mơ ước sao? Trở thành một người tự do?
Người da đen nghe vậy lại ngậm chặt miệng.
Thế là quản gia phất tay, người giám sát đứng một bên lập tức lại vung roi, mạnh mẽ quất người da đen. Người nọ hét thảm, một miếng thịt lớn trên lưng trực tiếp bị cạo rớt xuống đất, chính gã cũng không chịu nổi cơn đau này, ngất lịm đi.
Sau lại, tên giám sát bưng lên một thùng nước biển dội lên thân người da đen, người nọ lập tức bị đau tỉnh, cả khuôn mặt đều vặn vẹo co rúm lại.
Quản gia ngồi xuống ở trước mặt gã, thở dài:
-Các ngươi luôn luôn cầu mong chúng ta nhân từ hơn, lại nhân từ hơn. Hiện tại, ta đã biểu hiện nhân từ với ngươi, ngươi đạt được lời hứa của ta, ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, chỉ cần người cho ta cái tên, ta sẽ lập tức thả ngươi rời đi, không những vậy còn sẽ gọi bác sĩ đến trị thương trên người ngươi. Ta thậm chí còn mua cho ngươi một bộ quần áo, để ngươi rời đi một cách có thể diện. Ngươi sẽ không tìm được giao dịch nào có lời như vậy đâu. Chỉ là hai cái tên mà thôi. Vậy nên hãy mau nói ra hai kẻ đáng chết kia, kết thục trò khôi hài này đi.
Người da đen nghe vậy thở hổn hển, nhưng một lúc sau vẫn như cũ không nói lời nào.
Ánh mắt quản gia hiện lên vẻ thất vọng:
-Đây chính là lý do vì sao ta luôn không thích các ngươi. Đám người các ngươi sẽ mãi mãi không biết suy nghĩ vì người khác, luôn luôn để mặc cho mọi chuyện đi về chiều hướng xấu.
Dứt lời, hắn đứng dậy lùi lại hai bước, tên giám sát sau lưng lại đi tới, hô hấp của người da đen cũng trở nên gấp gáp, đáy mắt hiện rõ sự sợ hãi.
Người dũng sĩ da đen đứng ở một nơi khác cũng nắm lên nắm đấm, vẻ mặt phẫn nộ, tựa hồ muốn tiến lên ngay sau đó.
Nhưng một giây sau, Laeri bị một cái tay khác giữ lại, Trương Hằng mở miệng nói:
-Bình tĩnh một chút, bọn hắn chọn nơi này là vì cho ngươi thấy. Nếu như ngươi lao ra thì đã đúng ý bọn hắn rồi... Người ở trên cây cột kia, là người liên lạc với ngươi sao?