Laeri khẽ gật đầu, cố gắng đè ép lửa giận trong lòng ngực:
-Cậu ta tên là Nadea, người phụ bếp, sáng sớm thường sẽ lái xe ngựa chở đầu bếp đi mua đồ ăn ở phiên chợ. Ta cũng sẽ thừa dịp lúc này nhờ cậu ấy đưa tin cho Ria.
-Vậy thì sao lại bị lộ tin tức?
-Mỗi lần gặp mặt, ta đều sẽ giấu đầu bếp, cho nên chắc chắc là tên phụ bếp khác. Hắn không phải là người của bộ lạc chúng ta, nhưng Nadea nói đã nói đã trao đổi với hắn. Mặc dù ta đã tận lực chọn thời điểm Nadea chỉ có một mình mới gặp mặt, nhưng đa phần vẫn là có mặt cái tên phụ bếp kia cách đó không xa. Những người được quản gia thả ra hầu hết đều là người tương đối nghe lời, nhưng lão ta lo lắng có người thừa cơ chạy trốn, nên vẫn luôn không cho các nộ lệ cách nhau quá xa. Nhưng ta vẫn luôn che mặt, coi như bị người nhìn thấy, nếu không quen thuộc chắc chắn sẽ không nhận ra.
Nhìn tình trạng thê thảm của người da đen ở trên cột, trên mặt Karina cũng lộ ra vẻ không đành lòng, nhưng lúc này thì ba người cũng không làm được gì.
Hắc nô ở thời đại này được nuôi dưỡng không khác gì gia súc, cho dù Malcolm có hạ lệnh xử tử toàn bộ người da đen ở trang viên trong một đêm đi nữa thì người ngoài cũng không thể nói cái gì, huống chi hắn ta còn sắp xếp những người khác ở khu vực gần quảng trường, chờ khi có người là lập tức lao ra.
Vậy nên cuối cùng thì ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn người da đen bị trói trên cột, thân thể bị roi quất vào đến mức không còn tiếng động.
Quản gia Wallace không cảm thấy hài lòng với kết quả này, có người tố cáo với hắn ta rằng Nadea thông đồng với người khác nên hắn ta mới sắp xếp một màn kịch hay này, thế nhưng chờ lâu như vậy rồi mà chính chủ lại không lên sân khấu, mà Wallace lại không thể thật sự đánh chết Nadea, nếu không thì nguồn manh mối duy nhất cũng bị chặt đứt.
Mắt thấy người nọ không còn phát ra âm thanh nữa, Wallace có chút bất đắc dĩ ngăn cản giám sát viên đang muốn đánh tiếp, hắn ta trầm mặt nói:
-Tìm bác sĩ băng bó cho hắn một chút, chúng ta trở về trang viên.
Mọi người thấy trên quảng tường không náo nhiệt nữa nên cũng bắt đầu tản đi, Trương Hằng hỏi Laeri:
-Ngươi định làm như thế nào?
-Mặc dù Nadea trong bộ lạc không phải là chiến sĩ nhưng ý chí của hắn còn mạnh hơn các chiến sĩ rất nhiều, hắn sẽ không bán đứng chúng ta.
-Đây không phải là chuyện có trung thành hay không.
Trương Hằng lắc đầu nói:
-Có rất ít người có thể chịu được sự tra tấn liên tục. Có lẽ hắn có thể vượt qua được lần này, nhưng lần sau rồi lần sau sau nữa thì sao? Wallace luôn có biện pháp để cạy miệng hắn ra.
-Vậy ta nên làm thế nào đây?
-Có lẽ ngươi nên cân nhắc đến việc rời đi. Trong khoảng thời gian này ngươi đã đưa cho chúng ta không ít tin tình báo hữu dụng, đó cũng đã đủ để chúng ta đối phó lại Malcolm rồi, ước định khi trước của chúng ta vẫn còn hiệu lực. Ta có đi ra biển khảo sát vài lần thì thấy không ít hải đảo, tìm được một nơi thích hợp cho các ngươi ở, nơi này cách xa tuyến đường buôn bán bình thường, trên đảo có nước ngọt và rừng rậm, có thể cung cấp môi trường sống bí mật cho các ngươi. Nếu ngươi muốn vũ khí thì ta cũng có thể cung cấp cho ngươi, ngoài ra ta còn có thể tặng cho các ngươi một vài vật phẩm cần thiết trong sinh hoạt.
Trương Hằng dừng một chút:
-Có điều, như ta đã nói, ta chỉ có thể để cho người và thuyền của ta chờ các ngươi ở nơi đã ước định, ta không thể tham gia chiến đấu phản kháng lại chủ nô của các ngươi, bằng không thì ta sẽ trở thành kẻ địch với toàn bộ đại địa chủ của các vườn trồng trọt trên đảo này mất.
Laeri gật đầu:
-Ta có thể hiểu được, lúc đi ta sẽ nhờ Ria mang những lá thư mà các ngươi cần đến.
Sau khi giải quyết xong chuyện của đấu sĩ da đen, Trương Hằng và Karina lại có thể đặt lại lực chú ý đến tin tình báo trên người của kẻ buôn Eugene, nhưng nếu muốn người này phối hợp với bọn họ để tố cáo Malcolm thì không phải là chuyện dễ dàng gì.
Annie lại rất thẳng thắn mở miệng nói:
-Chuyện này cũng đơn giản thôi, chúng ta trói hắn ta lại rồi đánh một trận không phải là tốt rồi sao.
-Lần này chúng ta không thể sử dụng thủ đoạn bạo lực được, nếu không thì độ tin cậy trong lời nói của hắn ta sẽ giảm xuống. Chúng ta cần hắn ta đứng ra nói hết chân tướng năm đó ra, chứng minh Malcolm sẽ để lợi ích của mình áp đảo Liên Minh Hắc Thương và hắn ta cũng không có đủ tư cách để làm người lãnh đạo... Nói tóm lại, trước tiên chúng ta cứ nghiên cứu lai lịch của hắn ta đã.
Billy cũng tham gia vào trong chiến dịch lần này.
Cuối cùng vào sáng ngày thứ ba, cả bốn người tập trung lại chỗ của Trương Hằng.
-Để ta nói trước đi.
Nữ thương nhân nói:
-Ba năm trước khi, sau khi Liên Minh Hắc Thương tan rã không lâu thì Eugene trở thành kẻ buôn tình báo. Lúc trước hắn ta tập hợp không ít người cạnh tranh ác tính với Normand của Liên Minh Hắc Thương, lại còn đào đi mấy chiếc thuyền hải tặc từ Liên Minh Hắc Thương nữa. Thật ra thì tình thế lúc đó cũng không ác liệt đến mức không còn cách nào vãn hồi, dù sao thì tiếng tăm của Normand cũng cực kỳ cao, người nguyện ý đi theo hắn có không ít, mãi về sau mới xảy ra một chuyện.
-Chuyện gì?
-Normand bị phát hiện rằng có ước định bí mật với hai chiếc thuyền hải tặc. Hắn ta đã lợi dụng quyền của mình để giúp bọn họ đạt được giá thu mua cao hơn ở trong liên minh, mà đổi lại, hai chiếc thuyền hải tặc kia phải đồng ý chia một nửa phần thu nhập có được cho Normand. Chính chuyện này đã khiến cho danh dự của Normand bị mất sạch, nhưng hiện tại xem ra, trong chuyện này vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, hơn nữa thuyền trưởng của hai chiếc thuyền hải tặc kia lại rất quen thuộc với Eugene, trong số đó còn có một chiếc đã từng hợp tác với Eugene trước đây.