-Ngươi tìm được đáp án rồi sao?
-Ừm, Eugene có bệnh đau thắt lưng nên hắn đã thử qua rất nhiều phương pháp nhưng đều không thể chữa khỏi. Sau đó theo lời giới thiệu của người khác, hắn đã thử một phương thuốc dân gian của người Qua Nạp Cáp Đáp Bối. Địa điểm trị liệu ở trong một trang viên nhỏ trên đảo, cách hai tuần hắn sẽ dành ra một ngày để đến đó, mà chủ nhân của tòa trang viên kia là một người phụ nữ tên là Carmen. Ta cho rằng giữa hai người bọn họ thật sự tồn tại một mối quan hệ thân mật nào đó, không, phải nói là quan hệ vô cùng thân mật bởi vì loại trị liệu này đã kéo dài gần mười năm nên quan hệ của bọn họ không chỉ là bạn bè bình thường hoặc là tình nhân, Carmen chắc chắn phải biết không ít bí mật của Eugene, rất có thể cũng biết Malcolm làm thế nào để khống chế được Eugene.
-Cho nên chúng ta chỉ cần tìm được Carmen thì sẽ lập tức có thể biết được điểm yếu của Eugene là gì. Nếu đã biết như vậy thì chúng ta còn chờ đợi gì nữa?
Annie giương cằm lên.
-Ta đang chờ một người bạn, Carmen dễ đối phó hơn Eugene nhưng theo như những gì ta đã nói thì giữa cô ta và Eugene còn có tình cảm gần mười năm nên nếu chúng ta cứ tùy tiện tới cửa thăm hỏi như thế nhất định sẽ khiến cô ta cảnh giác. Cô ta không thể nào nói bí mật của Eugene cho chúng ta biết, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng, lần này chỉ cần ta và Karina đến đó thôi bởi vì số nhiều người đến quá cũng sẽ khiến cô ta cảm thấy bất an.
Trương Hằng nói xong, dưới lầu truyền đến tiếng xe ngựa.
Trương Hằng cầm quần áo lên rồi xuống lầu với nữ thương nhân. Lần hành động này không có gì nguy hiểm bởi vì bản thân Carmen không có bất kỳ sức chiến đấu nào, để cố gắng hết sức giảm bớt sự thù địch của đối phương nên Trương Hằng cũng không mang theo thanh kiếm nào mà chỉ mang theo súng kíp ngắn phòng thân. Hắn mở cửa xe ngựa để Karina vào trước.
Nữ thương nhân vén váy ngồi xuống, sau đó Trương Hằng cũng lên xe rồi nói với người đánh xe.
-Đến trang viên Hyman.
-Người bạn kia của ngươi đâu?
Karina không nhìn thấy người thứ ba trong xe ngựa.
-Bọn ta đã hẹn thời gian gặp mặt, hắn ta sẽ xuất hiện khi cần nhưng ta hy vọng không cần phải đi đến bước đó.
Mãi đến khi cửa xe đóng lại thì nữ thương nhân mới thở phào nhẹ nhõm giống như đã tháo bỏ được ngụy trang, quét sạch thái độ kiên nghị và quả quyết trước đó rồi dựa lưng vào toa xe ngựa, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Tuy nhiên ngay sau đó dường như cô ta nhớ rằng lần này trong xe cũng không chỉ có mỗi mình cô ta nên vẻ mặt có chút xấu hổ, không biết nên nói chuyện gì với Trương Hằng đang ngồi đối diện.
-Có vẻ như ngươi đã vô cùng vất vả trong khoảng thời gian qua.
-Thật ra cũng không có gì. Nhờ có khoản tiền ngươi cung cấp kia mà số tiền nợ trước kia đã được chả hết, còn lại chỉ là một chút phiền toái nhỏ, mà nói đến thì vẫn là bên phía ngươi nguy hiểm hơn một chút. Ta nghe nói lần này khi các ngươi ra ngoài đã gặp phải hải quân, sáu chiếc thuyền hải tặc, cuối cùng chỉ có các ngươi trở về, không chỉ như thế các ngươi còn mang về một số vàng rất lớn. Dường như ta vẫn chưa chúc mừng các ngươi nhưng đó nhất định là một câu chuyện vô cùng đặc sắc.
Karina ngồi thẳng dậy.
-Cũng có không ít sự may mắn trong đó.
-Một lần có lẽ là may mắn nhưng hai lần ba lần thì lại không phải là vận khí. Hắc Vương Tử Sam không có ở đây, hiện tại ngươi và Hàn Nha Hào của ngươi chính là những hải tặc mạnh mẽ nhất ở trên đảo. Mà ngay lần đầu tiên gặp ngươi, ta cũng đã biết ngày này sẽ tới nhưng lại không ngờ rằng nó tới nhanh như vậy.
-Ngươi cũng làm rất tốt khi có thể phát triển đến trình độ này khi phải đối mặt với áp lực của Liên Minh Hắc Thương và Malcolm, đặc biệt là khi ngươi là một người mới. Vào thời điểm ngươi mới vừa lên đảo nhất định cũng không có người nào tin tưởng ngươi có thể đi đến được bước này.
Karina cười khổ.
-Nhưng ta chưa từng thắng nổi một lần khi chiến đấu với Malcolm nên nếu như không phải ngươi thì ta chắc chắn đã sớm đã rời khỏi Nassau rồi.
-Malcolm rốt cuộc đã kinh doanh ở trên đảo lâu như vậy, hiện tại lại nắm giữ Liên Minh Hắc Thương trên tay mêm nếu như ngươi có thể chiếm được thế thượng phong thì mới không bình thường. Tuy nhiên lần này chúng ta đã tìm được sơ hở của hắn ta, hiện tại cũng nên đến phiên chúng ta ra chiêu rồi.
Karina nằm trên xe ngựa nghỉ ngơi một lúc theo đề nghị của Trương Hằng. Khi cô ta nhắm mắt lại thì không khỏi lập tức nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên leo lên Hàn Nha Hào. Đên hôm đó ở phòng thuyền trưởng, dường như cô ta đã uống rất nhiều rượu rồi luôn miệng lải nhải kể về tuổi thơ và những chuyện cũ vụn vặt và lộn xộn của mình.
Đêm hôm nó dường như cô ta muốn kể hết tất cả những chuyện về cuộc đời mình nhưng cuối cùng từ đầu đến cuối lại không kịp mở miệng nói ra chuyện cô ta muốn nói nhất, sau đó cô ta cũng biết chuyện của Trương Hằng và Annie. Thân là phụ nữ nên cô ta rất ngưỡng mộ sự dũng cảm của người kia và cũng phải thừa nhận rằng cô ta thật sự nảy sinh cảm giác do dự trong một thời gian.
Cô ta lo lắng rằng mình chỉ là bị khí tức thần bí trên người đối phương hấp dẫn và lo lắng về thân phận hải tặc của Trương Hằng cho nên cô ta không trách việc Annie vượt lên trước một bước. Rất nhiều chuyện và cơ hội thật ra cũng không có liên quan gì đến nhau, hầu hết mọi người bị đánh bại bởi chính sự do dự lúc đó của mình.
Khi Karina mở mắt ra lần nữa thì xe ngựa đã dừng lại bên ngoài trang viên Hyman.
Nữ thương nhân là người cầm lên được cũng buông bỏ được, dù cô ta thấy mất mát một khoảng thời gian sau khi biết chuyện giữa Trương Hằng và Annie nhưng cũng rất nhanh chóng phấn chấn lại lần nữa, dồn hết tinh thần và sức lực vào việc buôn bán trên đảo. Việc bận rộn trong thời gian này đã làm giảm bớt đi sự nuối tiếc trong lòng cô ta.