Chỉ là hiện tại hai người đang cùng ở trong một không gian nhỏ hẹp, điều này gợi lại kí ức trước đây của cô ta, nhưng sau khi ngủ một giấc thì tinh thần cô ta đã khôi phục lại nhiều.
Karina bước xuống xe ngựa và khởi động bả vai một chút. Không giống như trang viên Terrance của Malcolm, diện tích trang viên Hyman của Carmen không lớn, chỉ bằng khoảng một phần mười so với trước đây, cũng không trồng được cây gì ngoại trừ bên ngoài nơi ở phần lớn là vườn hoa và bãi cỏ. Nơi này được người chồng quá cố Smith của Carmen để lại, là người đã qua đời vì tai nạn ngã ngựa sau một năm kết hôn của hai người họ. Vì vậy hiện tại tất cả trang viên này thuộc về Carmen.
-Hai vị có chuyện gì sao?
Một người da đen đang cắt cỏ, thấy vậy liền đặt cái kéo trong tay xuống, bước tới hỏi.
-Nghe nói chủ nhân ở nơi đây thông thạo y thuật của người Qua Nạp Cáp Đáp Bối nên đến để xin chữa bệnh.
Trương Hằng cũng xuống xe ngựa.
-Đúng vậy, Smith phu nhân quả thật rất có thiên phú trong lĩnh vực này. Y thuật Qua Nạp Cáp Đáp Bối của bà ta thậm chí còn vượt qua cả những người Qua Nạp Cáp Đáp Bối trên đảo nữa.
Người da đen kia cười nói.
-Tuy nhiên, muốn chữa bệnh thì phải đặt lịch hẹn trước. Đầu tiên chúng tôi cần chuẩn bị cho anh thảo dược và dụng cụ trị liệu tương ứng, đồng thời anh còn phải ngồi thiền buổi tối hôm trước.
-Vậy sao? Nhưng mà chúng tôi đã đến rồi, hay là để chúng tôi vào thử xem hiệu quả trước đi.
-Chuyện này...
Người da đen trông rất khó xử.
-Nhưng các ngươi đến không đúng lúc, nửa tiếng nữa có khách đặt lịch hẹn trước sẽ đến, cho nên...
Hắn ta còn chưa nói xong thì bị một giọng nữ ngắt lời.
-Không sao đâu Drew, cứ để bọn họ vào đi.
-Như ngài mong muốn.
Người da đen tránh sang một bên và làm động tác mời vào.
Trương Hằng và Karina đi theo hắn ta qua một vườn hoa nhỏ rồi đi vào bên trong cửa chính.
Người da đen xoay người đi vào phòng bếp pha trà, năm phút sau chủ nhân của giọng nói kia bước xuống lầu. Trương Hằng đại khái chỉ nhìn lướt qua trước đó bà ta đứng trước cửa sổ lầu hai, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội được tiếp xúc gần với chính chủ.
Theo thông tin mà Trương Hằng thu thập được thì Carmen tầm tuổi Eugene, cũng hơn bốn mươi tuổi rồi. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì rất khó để nhận ra.
Không biết bà ta dùng cách gì để dưỡng da mà khiến bà ta trông chỉ xấp xỉ khoảng ba mươi tuổi. Cả người bà ta toát lên nét quyến rũ độc đáo giữa trưởng thành và ngây thơ. Trương Hằng có thể hiểu được tại sao Eugene lại bị bà ta mê hoặc.
-Drew, ngươi có biết người mà ngươi vừa từ chối ở ngoài cửa lúc nãy là ai không?
-Phu nhân, thứ lỗi cho tôi không biết.
Người da đen cúi người.
-Người mà trong thời gian gần đây nổi tiếng nhất trên đảo là ai?
-Malcolm tiên sinh, người thành lập Liên Minh Hắc Thương và Hắc Vương Tử Sam trở thành vua hải tặc Nassau, tôi thường nghe mọi người thảo luận về hai người này... Nhưng phải nói rằng nổi tiếng gần đây nhất là thuyền trưởng Trương Hằng của Hàn Nha Hào.
Người da đen nói đến đây hiển nhiên cũng nhận ra người đang ngồi trước mặt mình là ai, dù sao đặc trưng người phương Đông của Trương Hằng rất rõ ràng, trong mắt hắn ta cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
-Bất luận thế nào ngươi cũng không được đuổi thuyền trưởng nổi tiếng nhất trên đảo, vị vua mới của Nassau ra khỏi phòng. Drew, hãy lùi lịch hẹn sau đó đi, và nói với Buffon tiên sinh rằng thời gian trị liệu sẽ chuyển sang tối mai.
Người da đen gật gật đầu, quay người bưng trà lên rồi sau đó đi ra khỏi phòng.
-Hi vọng người của ta không mạo phạm đến ngài.
Carmen đưa tay ra.
Trương Hằng trước giờ không thích nghi thức hôn tay của người châu Âu. Đây là phong tục của người Viking, về sau truyền đến châu Âu rồi thịnh hành ở giới xã hội thượng lưu, chủ yếu được sử dụng để thể hiện sự tôn trọng đối với phụ nữ đã kết hôn. Đến thời hiện đại vẫn còn phổ biến trong các gia đình hoàng tộc châu Âu, nhưng không thể che giấu một sự thật rằng nó không hợp vệ sinh, đặc biệt là xem xét bối cảnh thời đại bây giờ thì những người sống ở Nassau đều chưa hẳn sẽ tắm mỗi tuần một lần, và chắc chắn trên tay họ có không ít vi khuẩn.
Vì vậy Trương Hằng chỉ đưa tay ra lịch sự bắt tay với đối phương.
Nét mặt của Carmen thoáng qua một nét ngượng ngùng nhưng rất nhanh liền che giấu đi, quay đầu lại cười nói với nữ thương nhân.
-Để ta đoán xem, nếu thuyền trưởng Trương Hằng đã đến rồi thì cô chắc hẳn là Annie. Không, tiểu thư Annie có mái tóc đỏ khiến người khác ngưỡng mộ. Vậy cô là tiểu thư Karina, mặc dù những việc cô làm không nổi tiếng như thuyền trưởng Trương Hằng nhưng vẫn là cái tên mà mọi người đều biết, đặc biệt là với phụ nữ ở trên đảo. Rất nhiều người đang nói về cô và tiểu thư Annie, hai người đã chứng minh rằng trên thế giới này do đàn ông nắm giữ thì phụ nữ vẫn có thể có chỗ đứng.
-Ngài đánh giá ta cao quá rồi, ta chỉ là một thương nhân muốn kiếm tiền mà thôi.
Karina nói.
Sau khi ba người khách sáo với nhau thì ngồi xuống lần nữa, Carmen nói:
-Không ngờ rằng thuyền trưởng Trương Hằng cũng biết ta. Có chuyện gì cần ta giúp ngài không?
-Đúng là có việc muốn nhờ Smith phu nhân giúp đỡ.
-Đó là vinh hạnh của ta. Không biết thuyền trưởng Trương Hằng không thoải mái chỗ nào?
Carmen nâng ly trà lên trước mặt, uống một ngụm trà rồi nói.
-Nghe nói phu nhân rất thân với Eugene tiên sinh.
-Xin lỗi?
-Chúng tôi không có ác ý gì với Eugene tiên sinh. Trên thực tế chúng tôi cũng biết những năm qua hắn rơi vào hoàn cảnh không biết phải làm gì, chúng tôi muốn giúp đỡ hắn giải quyết những rắc rối, nhưng trước hết bà có thể giúp chúng tôi và nói cho chúng tôi biết rốt cuộc cái gì đang đe dọa hắn không?
-Ta không biết ngài đang nói cái gì, ta chỉ là một bác sĩ dùng y thuật của người Nạp Cáp Đáp Bối đến...