-Chúng tôi biết bà và Eugene có quan hệ gì đấy.
Karina ngắt lời của Carmen.
-Eugene mỗi lần đều đến chỗ bà vào nửa đêm để trị liệu, hơn nữa sáng sớm ngày thứ hai mới rời đi. Vợ của hắn không ở trên đảo mà bà lại thủ tiết nhiều năm như vậy...
-Karina tiểu thư, thứ lỗi cho ta nói thẳng, cô hoàn toàn không biết gì về chuyện thủ tiết này cả.
Ngữ khí của Carmen cũng thay đổi, không còn khách khí như lúc đầu nữa.
-Nếu các ngươi đến đây vì chuyện này thì rất xin lỗi, cuộc trò chuyện của chúng ta chỉ có thể kết thúc tại đây. Drew, khách muốn ra về.
Người da đen nghe vậy thì từ ngoài phòng đi vào, nhưng Trương Hằng và Karina đều không đứng dậy.
-Ta nghe nói chồng của bà sau khi qua đời thì bà và gia tộc của chồng không mấy vui vẻ, bọn họ muốn lấy lại tài sản trên đảo của ông ấy, đặc biệt là trang viên này. Chúng tôi có lẽ cũng có thể giúp đỡ một chút.
Carmen nghe xong khóe mắt giật giật lên, nhưng cuối cùng vẫn nói:
-Ta không biết các ngươi đang nói cái gì, muốn giúp cũng không thể giúp các ngươi được. Bất luận các ngươi tin hay không thì Eugene tiên sinh cũng chỉ là bệnh nhân của ta mà thôi. Nếu các ngươi đến để khám bệnh thì ta rất hoan nghênh, nhưng những chuyện khác thì thứ lỗi cho ta không thể giúp được gì.
Thuyết phục hay dụ dỗ đều không có bất kì tác dụng gì, lại cũng không có cách nào dùng vũ lực trực tiếp. Karina nhìn Trương Hằng bên cạnh, không biết sau đó còn có cách nào không.
Trương Hằng không đứng lên cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế sô-pha. Một lúc sau, ngoài cửa lại có xe ngựa đi vào.
Vẻ mặt của người da đen hiện lên nét nghi hoặc.
-Lần này Buffon tiên sinh đến sớm hơn bình thường vậy.
Nhưng xe ngựa dừng lại thì từ trên xe xuống lại là một thanh niên mặt tái nhợt, dường như bị ánh nắng chiếu vào mắt nên hắn ta lấy tay che trước mặt lại.
Vẻ mặt của người da đen thay đổi sau khi nhìn thấy người kia đến, muốn đóng cửa lại nhưng người thanh niên đứng đó một lúc đã hoàn hồn lại, nhìn thấy người đàn ông da đen và Carmen trong phòng thì mắt sáng lên rồi chạy đến, nhưng cơ thể của hắn ta rõ ràng đã trống rỗng, bước chân cũng không có thực, mới chạy được hai bước đã bắt đầu thở hổn hển.
Trên mặt của Carmen hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói với người da đen.
-Drew, đỡ hắn ta xuống.
Người da đen có chút không vừa ý, nhưng lời của chủ nhân nói thì hắn ta cũng không có cách nào khác nên đành đi tới, cố gắng nở một nụ cười.
-Gally tiên sinh...
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã bị người kia đẩy ra.
-Đừng cản đường.
Người thanh niên một bên mắng mỏ không chút kiên nhẫn, một bên bước vào phòng rồi trực tiếp lao về phía Carmen.
-Gần đây ta có chút túng thiếu, đưa cho ta một khoản tiền nữa đi.
Mặc dù Karina không hài lòng với thái độ không hợp tác của Carmen, nhưng cái tên trước mắt này thật sự quá hung hăng ồn ào, nữ thương nhân chưa bao giờ thấy ai đòi tiền mà khí thế đến như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn ta thì hiển nhiên là hút thuốc phiện quá nhiều rồi.
Carmen mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
-Gally đợi một chút, ta giải quyết xong chuyện trước mắt, tiễn hai vị khách này đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
-Sao nào? Ta đang làm lỡ chuyện ngươi tiếp khách và kiếm tiền sao?
Người thanh niên vừa dứt lời đã bị tát vào mặt, Carmen không kìm nén được cơn phẫn nộ trong lòng, lồng ngực lên xuống không ngừng.
Karina cũng ngây ra nhìn, nhỏ giọng nói với Trương Hằng bên cạnh.
-Đây chính là người bạn mà ngươi tới tìm, hắn ta rốt cuộc là người nào?
-Là em trai ruột của người chồng quá cố của Carmen, ngoài việc gây rắc rối thì không có tác dụng gì khác. Người chồng quá cố của Carmen trước khi qua đời đã nhờ Carmen chăm sóc em trai mình. Trái với suy nghĩ của nhiều người, quan hệ của Carmen và chồng rất tốt, nếu chồng bà ấy không mất sớm thì bà ấy cũng không cần dùng cách này để kiếm tiền. Dù sao thì hắn ta không phải bạn bè của ta, bạn bè của ta là ở phía sau.
Trương Hằng nói xong liền thấy một ông lão tay cầm cái tẩu cũng bước vào trong phòng, cởi mũ xuống chào Carmen, sau đó cũng gật gật đầu với Trương Hằng.
-Ngài là?
-Clay Kim, ông chủ kỹ viện.
Ông lão cười híp mắt nói.
Trong lòng Carmen dâng lên một dự cảm không lành.
-Không biết Clay tiên sinh đến đây có chuyện gì?
-À, chi phí của Gally tiên sinh trong thời gian này, làm phiền tiểu thư Carmen thanh toán cho hắn ta đi.
-Bao nhiêu tiền?
-Tổng cộng bảy mươi hai viên kim tệ.
-Làm sao có thể được?
Carmen giận quá hóa cười.
-Hắn ta ở kỹ viện của ông bao lâu, cứ coi như ở đến ba tháng cũng không tốn nhiều kim tệ đến như vậy.
-Tất nhiên, ta chỉ là người đại diện thôi. Bảy mươi hai viên kim tệ này không chỉ là chi phí của Gally tiên sinh ở chỗ của ta, mà còn là tổng của cả sòng bạc, quán thuốc... Ồ, đây là hóa đơn có chữ kí của Gally tiên sinh, có Gally tiên sinh ở đây có thể tự mình làm chứng nữa.
Clay đưa hóa đơn lên.
-Các ngươi gài bẫy đối phó ta sao?
Carmen cầm lấy tờ hóa đơn liếc mắt một cái, sau đó quay người nhìn Trương Hằng trên ghế sô-pha.
Người sau cũng không có phủ nhận.
-Ngày trả nợ chính là hôm nay, nếu quá hạn thì Gally tiên sinh sẽ bị bán vào quặng mỏ để lao động khổ sai trả nợ. Vì vậy quyền quyết định là ở bà, thưa Smith phu nhân.
Trương Hằng của ngày hôm nay đã khác so với lúc mới lên đảo. Hiện tại Hàn Nha Hào là hải tặc hùng mạnh nhất trên Nassau. Ngược lại, Trương Hằng cũng không còn phải chiến đấu đơn độc như mọi khi nữa, mạng lưới quan hệ giữa người với người của hắn cũng dần trở nên phong phú hơn. Mặc dù những chuyện nòng cốt như đối phó với Malcolm chỉ có thể được thực hiện bởi một số người đáng tin cậy như hắn hay Billy, nhưng loại chuyện nhỏ như đối phó với Carmen thì những người như Clay vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ.