Carmen tức đến phát run, bà ta không thể nào ngay lập tức móc ra một khoản tiền lớn như vậy. Chưa kể bản thân bà ta cũng không có bất kì hảo cảm gì với Gally, thậm chí bà ta nghĩ rằng hay là dứt khoát nhân cơ hội này để giải quyết rắc rối luôn đi, nhưng khi nghĩ đến sự giao phó của người chồng quá cố thì trái tim bà ta đã dịu lại. Bà ta và Smith không có con, đây là chuyện duy nhất mà Smith nhờ bà ta trước khi qua đời.
Dù có chán ghét Gally đến thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng không thể nhìn Gally bị bán vào quặng mỏ.
Trương Hằng nhắc lại lần nữa.
-Chúng tôi không có bất kì mâu thuẫn nào với Eugene tiên sinh, ngược lại chúng tôi cũng muốn giúp hắn giải quyết những rắc rối từ trước đến nay của hắn. Chắc hẳn bà đã nghe qua về chuyện giữa ta và Liên Minh Hắc Thương, và biết rõ lập trường của ta.
Carmen nghe xong liền rơi vào trầm ngâm, cuối cùng một hồi lâu sau mới thở dài.
-Ta biết các ngươi muốn biết cái gì, nếu ta nói cho các ngươi thì liệu các ngươi sẽ thả Gally chứ?
Trương Hằng gật đầu.
-Bà có thể nhận được sự bảo đảm của ta.
Clay không hề muốn dính líu đến cuộc chiến giữa Hàn Nha Hào và Liên Minh Hắc Thương, vì vậy cũng không có ý định nghe Carmen nói gì tiếp theo. Ông ta vỗ vỗ vai Gally, cười híp mắt nói.
-Đi thôi, trong cửa hàng mới có một tiết mục thú vị, ngươi không muốn đi thử chút sao?
-Thật sao?
Gally nghe xong thì trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Là đặc biệt chuẩn bị cho ta sao?
-Đúng vậy, các cô nương đều rất nhớ ngươi đó.
Gally xoa tay.
-Vậy còn chờ gì nữa, mau mau quay về thôi!
Từ lúc Carmen đồng ý giải quyết nợ nần, hắn ta liền không có hứng thú với người trước đó, thậm chí trước khi rời đi đến cả lời cảm ơn cũng không có.
Có điều Carmen rõ ràng cũng không bất ngờ với kết quả này, sai người da đen đổi trà mới cho hai người họ rồi mới mở lời.
-Các ngươi có biết Eugene có một đứa con riêng không?
Karina nói.
-Người ta nói rằng mối quan hệ giữa cậu ta và Eugene rất bế tắc, ngay từ khi còn rất nhỏ đã rời bỏ Nassau.
-Eugene rất coi trọng đứa bé kia, sau đó hắn đã trả một khoản tiền lớn để thuê người đi tìm đứa bé kia.
-Hắn đã tìm được chưa?
Carmen gật đầu.
-Tìm được rồi. Sau này đứa bé kia vào học một trường hải quân, đã tốt nghiệp bốn năm trước và trở thành một sĩ quan trẻ. Thấy cậu ta sống cũng không tệ lắm nên Eugene trước giờ không có làm phiền đến cậu ta. Nhưng cho đến một ngày Malcolm tìm đến Eugene, lấy đứa bé kia đe doạ hắn, bắt Eugene giúp hắn làm việc.
-Malcolm đã làm như thế nào vậy?
-Lúc rời khỏi Nassau, đứa bé kia vì để kiếm lộ phí nên đã làm việc trên một chiếc thuyền hải tặc trong một thời gian ngắn, khoảng chừng chỉ hai tuần, nhưng trong khoảng thời gian này bọn họ đã đánh cướp một chiếc thuyền buôn chở bông vải. Bọn hải tặc đó đã giết thuyền trưởng cùng lái chính và một số thủy thủ phản kháng tương đối kịch liệt, chỉ còn lại khoảng năm, sáu người. Có hai người trong số bọn họ đã được cứu giúp bởi một thuyền buôn đi qua và trở về Nassau thành công, bây giờ bọn họ là thuộc hạ đang làm việc cho Malcolm.
-Cho nên sở dĩ Malcolm có thể khống chế được Eugene để hắn ra mặt tập hợp mọi người phản đối đồng thời vu cáo hãm hại Normand cũng không phải là do hắn ta nắm giữ được điểm yếu của Eugene mà là do hắn nắm giữ được điểm yếu của đứa con của Eugene sao?
Annie trả lại vũ khí đã giữ trước đây cho Trương Hằng.
Trương Hằng nhận lấy vũ khí.
-Đúng vậy, rất nhiều thuộc địa đều không khoan nhượng với hải tặc nên nếu như chuyện này bị bại lộ thì con của hắn không những không thể lăn lộn nổi ở trong hải quân, hơn nữa còn có khả năng đứng trước nguy cơ bị treo cổ.
-Chẳng trách Eugene lại nghe lời như thế.
Billy nói.
-Cho nên nếu như chúng ta muốn Eugene giúp đỡ để lên án Malcolm thì sẽ phải giải quyết phiền phức của hắn trước. Carmen có nói cho các ngươi hai người sống sót kia là ai không?
Karina lắc đầu.
-Eugene chưa nói tên gọi cụ thể cho cô ta biết nhưng chắc chắn có thể điều tra ra. Những người còn sống sót sau khi bị hải tặc cướp bóc đều sẽ có ghi chép ở phía hải quan bên kia nên ta có thể viết thư để những người bên kia đi điều tra.
-Vậy công việc tiếp theo của chúng ta chính là tìm ra hai người còn sống sót kia rồi nghĩ biện pháp xử lý bọn họ hoặc là buộc bọn họ đến đây.
-Vấn đề này... Chỉ sợ cũng không dễ dàng. Nếu như có thể làm được thì bản thân Eugene đã sớm làm bởi vì nhất định hắn không cam tâm bị Malcolm uy hiếp cả đời như thế, mà cho dù hắn không có năng lực này thì cũng có thể dùng tiền mời người làm chuyện này.
Nữ thương nhân nói xong gặp Trương Hằng không có mở miệng, nhíu lông mày hỏi.
-Có chuyện gì sao?
-Không có gì, nghĩ đến một số việc thôi.
Trương Hằng nói.
-Tuy nhiên bây giờ còn không biết con đường này có đúng hay không, có thể cho ta mượn tay hai người một chút được không? Ta muốn để mọi người đi đến thuộc địa một chuyến để hiểu rõ một số chuyện.
Không còn nghi ngờ gì rằng hiện tại Trương Hằng và thuyền viên trên Hàn Nha Hào nhất định đều đang nằm trên bảng danh sách treo thưởng của các cảng khẩu. Đặc biệt là bản thân hắn, mặc dù trong khoảng thời gian này thường xuyên phiêu bạt trên biển cả nên làn da đã bị rám đen rất nhiều nhưng đặc thù người phương Đông trên cơ thể vẫn còn rất rõ ràng. Thật ra Trương Hằng vẫn cảm thấy hứng thú đối với thuộc địa Bắc Mĩ thời đại này mà điều kiện tiên quyết là nhiệm vụ chính đã được hoàn thành cũng như kiếm được đủ tiền, nếu có cơ hội cũng không ngại đi các nơi du lịch khắp nơi, thuận tiện cũng có thể đi xem chăm sóc Rosco một chút.
Người này đã dạy hắn những kỹ thuật như điều khiển buồm và quan sát hướng gió chờ nên cũng được xem là thầy giáo vỡ lòng của hắn. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn một chút rồi lập tức bị quét sách đi, chủ yếu là sự nguy hiểm ở trong đó quá cao.