Ria biết bọn họ nhất định phải rời đi, nhưng mà cô lại không ngờ Rolla trước đó đang chạy nhanh nhất bây giờ lại đột nhiên đứng yên một chỗ, cô ta giao Daisy trên lưng cho một người thị nữ người da đen khác.
Ria thuận theo ánh mắt của Rolla thì thấy được quản gia Wallace đang ở cách bọn họ không xa.
Bên trong ánh mắt của Rolla như có hàng vạn ngọn lửa giận dữ thiêu đốt. Ngoại trừ lần cởi quần áo kia ra thì Rolla vẫn một mực ngậm miệng không nói gì đến những vết sẹo của mình, cũng không nói tại sao chúng lại có, nhưng bây giờ khi Ria nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô ta thì đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
-Đừng làm chuyện điên rồ, bên bọn họ có năm khẩu súng, cho dù ngươi có giết chết hắn ta đi nữa thì cũng không về được đâu!
Ria vội vàng nói.
Rolla nghe vậy thì trong mắt lóe lên tia do dự. Lúc này, hai người bọn họ cũng đã kéo dài khoảng cách với những người phía trước rồi. Rolla đột nhiên tới gần Ria, thừa dịp cô không chuẩn bị mà đoạt lấy súng kíp ngắn của cô rồi hướng về phía Wallace bóp cò, nhưng mà hai bên cách nhau tới tận hai mươi mấy mét, Rolla cũng chưa từng luyện bắn súng nên một phát đạn này lệch khỏi mục tiêu cũng không bất ngờ lắm, có điều ngược lại đạn lại bắn trúng cánh tay của một hộ vệ khác.
Trên mặt Rolla là một vẻ căm hận, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, mà chân trước bọn họ vừa mới rời đi thì Wallace bên kia cũng lắp đạn xong, bắt đầu tiến hành bắn bọn họ. Ria tận mắt nhìn thấy một thị nữ da đen đến tiếp ứng bọn họ bị đánh trúng vào mặt.
Đám người Ria mang theo người bị thương rút lui, Wallace bên này cũng không dám ép quá chặt, dù sao thì bọn hắn cũng chỉ có năm người, còn có một người bị thương trên cánh tay, nếu như thật sự lâm vào trong trận chiến thì khẳng định là thương vong sẽ không nhỏ.
Cho nên Wallace chỉ có thể trơ mắt nhìn đám hắc nô kia biến mất trong màn đêm.
Một bên khác, Laeri cũng vội vàng đánh xe ngựa chạy tới cổng chính trước trang viên, ngoại trừ gã ra thì còn có Cauchy và những người da đen khác. Bọn họ đến từ những nơi khác nhau, có người là thủy thủ, có người là ngư dân, ông chủ lò mổ các kiểu, nhưng tất cả bọn họ đều đã từng là nô lệ thuộc địa, hoặc là chạy trốn được, hoặc là gặp được hải tặc rồi gia nhập, cuối cùng đều có được sự tự do.
Chính là bởi vì có kinh nghiệm tương tự nên khiến cho bọn họ có chung lòng trắc ẩn với những đồng bào trong vườn trồng trọt trên đảo. Một nhóm người do Cauchy cầm đầu đã tự thành lập một tổ chức bí mật, mục đích là để giúp đỡ những người kia chạy trốn khỏi vườn trồng trọt, vậy nên trước khi Laeri tìm được bọn họ thì bọn họ đã bày tỏ muốn nguyện ý trợ giúp rồi.
Tuy nhiên, vì bọn họ ở trên đảo cũng có những người có công việc đàng hoàng nên để tránh cho sau này bị người tìm đến trả thù, đêm nay khi hành động ai nấy cũng đều che mặt lại.
Dưới sự dẫn đầu của Cauchy, bọn họ nhanh chóng giết hết hộ vệ ở cổng.
Mà ngay lúc này thì đám người Ria cũng chạy tới, Laeri thấy vậy thì ngẩn người. Trước khi chiến đấu thì gã có phát hiện động tĩnh đêm nay có hơi lớn, nhưng chờ đến khi nhận được nhân tài rồi thì mới phát hiện số người nhiều hơn trong tưởng tượng của gã không ít.
Cũng may là vì để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bọn họ cũng đã chuẩn bị thêm hai chiếc xe ngựa, ngoài ra thì nô lệ của chuồng ngựa còn lấy thêm hai chiếc xe ngựa của Malcolm ra ngoài.
Nhưng mà bọn người đuổi theo cũng tới rất nhanh, đám người Cauchy nhảy xuống xe, một bên tìm nơi trú ẩn để đánh trả, một bên hô to với Laeri:
-Các ngươi đi trước đi, ta giúp các ngươi tranh thủ thời gian, ta không phải là nô lệ trong trang viên nên sau đó chỉ cần chạy đến nơi không người ném súng và khăn che mặt thì bọn hắn sẽ không thể bắt ta được đâu.
Một người da đen khác làm thủy thủ trên thuyền hải tặc cũng nói:
-Ta là thành viên của đội tiên phong trên Hùng Sư Hào, nếu như bọn hắn dám đụng đến ta thì nhất định phải coi chừng anh em trên thuyền của ta đến trả thù.
Trước mắt thì bây giờ không phải lúc khách khí, không chỉ là hộ vệ của trang viên Terence mà quân tiếp viện của mấy trang viên gần đây cũng rất nhanh sẽ đến, Laeri gật gật đầu với đám người Cauchy, biểu đạt cám ơn.
Mắt thấy đã đến thời gian ước định, mặc dù phía sau còn có một số người chưa tới nhưng Laeri cũng không có ý định chờ đợi thêm nữa, gã quả quyết kéo cương ngựa. Sáu chiếc xe ngựa chở đầy người da đen xé tan bóng tối, chạy về phía hy vọng và tự do. ...
Trương Hằng không có đi biển mà là lựa chọn ở lại cùng Annie và Karina để chờ đợi tin tức cuối cùng. Những việc có thể làm hắn đều đã làm cả rồi, còn lại cũng chỉ có thể xem tình huống bên phía Laeri mà thôi. Và đương nhiên Trương Hằng cũng không đặt toàn bộ lợi thế trên người đấu sĩ da đen nọ, hắn cũng chuẩn bị cho thất bại của Laeri.
Tuy nhiên, điều này chắc chắn sẽ làm cho mọi việc trở nên phức tạp, ngoài ra, Trương Hằng cũng chú ý tới tối nay Karina ở một bên có chút không yên lòng.
-Ban ngày ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?
-Ta... Ta có hơi khó ngủ.
Nữ thương nhân cười có chút miễn cưỡng.
Trương Hằng đưa cà phê đã pha xong cho Karina, người nọ nói một tiếng cám ơn rồi nhận lấy cà phê, còn chưa kịp nói thêm cái gì thì thủy thủ báo tin đã lập tức xông vào:
-Thuyền trưởng, Billy tiên sinh nhận được người rồi, Hàn Nha Hào đã rời cảng! Còn có, đây là thứ mà người bên kia bảo ta đưa cho ngài.
Hắn ta vừa nói vừa lấy một phong thư từ trong ngực ra. ...
Những sự kiện lớn gần đây ở trên đảo xảy ra liên tiếp nhau, sáu nhóm hải tặc mạnh nhất thành Nassau đều do Hắc Vương Tử Sam cầm đầu đã thách thức con tàu châu báu của Tây Ban Nha mà trước đó không ai dám khiêu chiến. Sau khi trải qua một trận đại chiến ác liệt để đánh chìm tàu của đối phương thì bọn họ lại bị hải quân phục kích, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc thuyền Hàn Nha Hào mang theo phần lớn số vàng quay trở lại Nassau.