Hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
-Thua chính là thua, cho tới bây giờ ta cũng không phải là loại người thua mà không trả tiền, cùng lắm thì ta đổi một nơi khác để bắt đầu lại mà thôi. Hơn nữa phương pháp để kiếm ra tiền nào chỉ có một kiểu, trước đây ta không thể làm được cái gì giống như cục diện ngày hôm nay thế mà bây giờ ta nắm trong tay nhiều tài chính như vậy có lý nào lại không tìm được đường ra, huống hồ Raymond cũng chưa chắc có thể đắc ý được bao lâu nữa đâu. Nếu như hắn xem thường nữ nhân tên Karina kia thì sớm muộn gì cũng sẽ phải trả cái giá đắt.
-Hình như ngài đang đánh giá cô ta khá cao.
Malcolm hừ một tiếng rồi đáp.
-Chính tay ta đã mở chiếc hòm kia để phóng ra ma quỷ trong lòng cô ta, ta khiến cho cô ta nhìn thẳng vào dục vọng và dã tâm trong tâm hồn mình, ta còn biết rằng cô ta là một đệ tử khá tốt nhưng mà tốc độ phát triển của cô ta đã nhiều lần vượt khỏi sự mong muốn của ta. Cách đây không lâu cô ta còn oán hận người đã hủy hoại nhân sinh của mình mà bây giờ cô ta đã có thể khống chế được tâm tình của mình, có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất đối với bản thân mình và thậm chí cô ta có thể kết liên minh với kẻ hãm hại cha mình, đúng là thú vị. Thành tựu bây giờ của ta chính là cô ta, cô ta cũng đã hủy diệt sự nghiệp trên đảo của ta cho nên coi nhưng chúng ta đã hòa nhau.
-Thật ra, quan hệ đồng minh của cô ta và Raymond cũng rất mỏng manh. Vì vậy chúng ta có thể nói cho Raymond biết rằng cô ta đã tìm ra kẻ hãm hay cha của mình.
Wallace chần chừ một lúc lâu mới mở miệng.
-Không, chúng ta không cần làm gì cả. Tên Raymond không phải kẻ đần cho nên khi ta rời khỏi Nassau thì hắn sẽ không trở mặt với Karina đâu.
Malcolm lại nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp.
-Ta đã sống tới tuổi này rồi nên đã sớm qua cái tuổi làm việc có tình nghĩa, đối với ta thì những việc không có lợi cho mình tại sao ta phải làm. Lại nói tới Raymond thì chắc hẳn là bây giờ hắn đang say mê với niềm vui khi giải quyết được ta, xem như ta tặng cho người bạn già món quà cuối cùng đi. ...
Trương Hằng không ngờ rằng khi Hàn Nha Hào quay trở về lần nữa thì trên thuyền lại thật sự xuất hiện thêm một người, hắn nhìn về phía Billy ở bên cạnh.
Người này nhún vai.
-Không phải chủ ý của ta mà là chính bản thân cô ta muốn trở về.
Ria kéo hành lý theo rồi lễ phép nói.
-Ngài có thể thu nhận ta được không? Ta có thể làm rất nhiều chuyện.
-Ngược lại ta có thể thu nhận ngươi nhưng tại sao ngươi lại không ở cùng với những người trong tộc của bộ lạc ngươi? Các ngươi cũng không dễ dàng gì mới trốn được ra ngoài từ bên trong trang viên kia, không phải là để có thể có được một cuộc sống tự do hay sao?
-Ta... Ta cực kỳ kính trọng Laeri, gã là người đã đoàn kết bọn ta trong những thời điểm khó khăn nhất, dẫn dắt bọn ta thoát khỏi cuộc sống cực khổ, là một tù trưởng còn vĩ đại hơn so với cha của gã. Nhưng trong một số việc, cái nhìn của gã lại khác với ta, ta không cảm thấy lối thoát của ta và đồng bào của ta lại ở trên những hòn đảo hoang vắng, không người kia.
-Hả?
Trương Hằng nhíu mày.
-Bọn ta cũng có thể trải qua một khoảng thời gian yên tĩnh ở trên hòn đảo nhỏ kia nhưng những con buôn nô lệ kia sớm muộn gì cũng sẽ lại tìm tới chúng ta giống như họ đã từng làm như vậy ở quê hương ta. Trước tiên bọn họ sẽ giết chết người tuổi già sức yếu, tách anh em và mẹ con ra và nếu như chúng ta không thể tìm được một lối thoát thật sự thì tất cả những chuyện này sẽ lập tức xảy ra hết lần này đến lần khác, cho đến tất cả người da đen đều trở thành nô lệ.
Trương Hằng hơi kinh ngạc bởi vì hắn không nghĩ rằng với tuổi tác và kiến thức của Ria lại thật sự có thể nói ra những lời như vậy. Mặc dù cái nhìn về thời đại vẫn còn có hạn nhưng từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì cô ta đã nhìn xa hơn Laeri rất nhiều.
Trương Hằng hỏi.
-Vậy ngươi cảm thấy lối thoát ở nơi nào chứ?
-Ta không biết.
Ria lắc đầu nói.
-Ta vẫn còn đang tìm kiếm bởi vì những thứ mà ta am hiểu đều không có tác dụng gì ở trên hoang đảo này nên ta muốn ở lại chỗ này, ở lại bên trong thế giới văn minh để phát huy tác dụng của bản thân ta.
-Nơi này cũng không phải thế giới văn minh gì cả, hơn nữa về cơ bản thủy thủ đoàn của ta đã được chiêu mộ xong. Mà ngươi không phải thủy thủ, lại còn là phụ nữ...
Trương Hằng suy nghĩ một chút rồi hỏi Karina ở bên cạnh.
-Phía ngươi có thiếu người không?
Nữ thương nhân khẽ gật đầu rồi nói với người thiếu nữ da đen.
-Ta nghe nói ngươi biết chữ, vừa đúng lúc ta đang muốn khai trương một tiệm tạp hóa ở Boston nên ngươi có thể đến đó giúp ta quản lý sổ sách đi, còn ta sẽ cung cấp chỗ ăn ngủ cho ngươi, tiền lương tạm thời là một bảng anh một tháng, chờ đến khi công việc kinh doanh tốt lên thì sẽ tùy vào tình hình để tăng tiền lương cho ngươi.
Ria nghe vậy thì trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng.
Sau khi thu xếp cho người thiếu nữ da đen thì nữ thương nhân tiếp tục chủ đề mà lúc nãy cô ta chưa nói xong, thuận lại ngắn gọn về một số lần một mình gặp mặt Raymond trước đây cũng như thỏa thuận mà hai người đã đạt được trước mắt cho Trương Hằng biết, sau đó nói.
-Có thể cùng ta ra ngoài một chút không?
Trương Hằng gật đầu rồi cùng Karina rời khỏi phòng, đi tới phía trên bờ ruộng.
Hôm nay khí trời rất tốt, ánh nắng tươi sáng, còn có gió biển khẽ thổi nên ngược lại cực kỳ thích hợp để tản bộ. Karina cũng không có cái gì để xác định phương hướng nên tùy tiện tìm một hướng để đi xuống, mà trên đường đi nữ thương nhân không hề mở miệng, Trương Hằng cũng tiếp tục trầm mặc.