Bảo vệ ở cửa bên sau khi nhận tin cũng chạy tới thang cuốn để chặn người lại nên khi Trương Hằng nhảy xuống, gần như không bị ai ngăn cản, đi thẳng ra khỏi cửa hàng.
Tết sắp tới, người tới Tây Đơn mua sắm rất nhiều, bóng người Trương Hằng nhanh chóng lẫn vào dòng người. Tới khi các nhân viên bảo an chạy ra thì đã không thấy người đâu.
Sau khi Trương Hằng rời khỏi trung tâm thương mại lại đi lượn một vòng, xác nhận không có ai đi theo thì mới đi vào trạm xe lửa. Mà Hayai Tori đã đứng ở đó chờ hắn, vừa rồi nàng đứng cạnh lan can bằng thủy tinh ở tầng năm đã nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra bên dưới, trong quá trình đó, miệng nhỏ của nàng luôn mở lớn như hình chữ O.
Thậm chí ngay cả chuyện túi tiền bị mất cũng quên khuấy.
Mãi tới khi nhận được tin nhắn Wechat của Trương Hằng mới vội vàng chạy khỏi trung tâm thương mại. Trương Hằng trả lại cuốn hộ chiếu trong tay cho Hayai Tori.
Nhưng hiện giờ tâm tư của Hayai Tori lại không đặt ở nơi đây, mà đang dùng ánh mắt hiếu kỳ như lần đầu gặp mặt để đánh giá người nào đó, sau đó nghiêm túc nói:
-Trương Hằng, xin hãy nói cho ta rằng thân phận thật của ngươi có phải là siêu nhân hay không đi?
-à, ta chỉ hay kiên trì chjay đường dài mà thôi.
Trương Hằng cũng nhận ra chuyện vừa rồi hơi khác người, hắn không còn ở Nassau sau thế kỷ 18 nữa. Nhưng hắn truy bắt không chỉ vì tìm lại ví tiền và hộ chiếu của Hayai Tori, mà rõ ràng người kia tới vì hắn còn hắn lại chưa biết thân phận và mục đích của người kia.
Nếu có thể bắt được tên hóa trang thành Kumamoto Kuma thì chắc hắn không rơi vào thế bị động như vậy.
Lại nói, hành động của Kumamoto Kuma thực sự rất khó hiểu, dùng cách tặng hoa để trộm hộ chiếu và ví tiền của Hayai Tori, nhưng lại không lấy đi luôn mà lại dùng cách khác để trả lại ví tiền và hộ chiếu, thật giống như một đứa bé nghịch ngợm đang đùa dai vậy.
Nhưng ít nhất có thể xác định được đối phương chắc hẳn cũng có thứ tương tự như đạo cụ trò chơi, nếu không sẽ chẳng giải thích được chuyện xảy ra trong phòng thử đồ vừa rồi. Nhìn vào chữ viết và giọng điệu trên tờ giấy được tìm thấy, rất có thể đối phương là phụ nữ.
-Ấy, chạy cự li dài còn có tác dụng như vậy nữa à? Lúc ta còn học cấp 3 cũng từng chạy bộ mỗi sáng, nhưng bây giờ chân tay vẫn còn vụng về lắm.
Hayai Tori lui về phía sau hai bước, nghiêng đầu nghĩ:
-Nhưng nếu ngươi đã nói vậy thì ta tạm tin. Đúng rồi, lần này gặp ngươi ta cảm thấy hình như ngươi thay đổi rất nhiều, hồi nãy thấy ngươi thì suýt nữa không nhận ra. Cũng may ngươi vẫn đáng tin như trước, may quá.
Hayai Tori nói xong thì vỗ vỗ ngực, đột nhiên tiến lên ôm Trương Hằng, hơi ngượng ngùng nói:
-Ừm... Coi như là lời cảm ơn của người bạn quốc tế đi. ...
Tạm thời không thể quay lại cửa hàng được, Trương Hằng dẫn Hayai Tori tới chỗ khác ăn lẩu chua cay, sau đó còn mua giúp Hayai Tori đậu phụ nhự*, lá trà vừa rượu trắng. Ngoài ra Hayai Tori còn tặng lại cho hắn hai món quà nhỏ mà các nữ sinh hay dùng để tặng quà, sau đó lại mua cho chính mình hai chiếc áo tay ngắn trái mùa.
(*Đậu phụ nhự hay còn gọi là chao)
Sự thật đã chứng minh, cho nữ sinh đi dạo phố mua đồ chẳng khác nào một con tàu quên lắp đặt hệ thống phanh cả. Chờ tới khi Hayai Tori vẫn chưa thỏa mãn phải kết thúc cuộc mua sắm này thì mặt trời cũng xuống núi.
Hai người quyết định tới gần đó ăn một tô mì, rồi Trương Hằng dẫn Hayai Tori quay lại trường học của nàng, còn hắn thì đi dọc đường cái trở về ký túc xá.
Thời gian thi cuối kỳ của các khoa khác nhau nên lúc nghỉ cũng khác nhau, nhưng vào lúc này, ngay cả khoa thi muộn nhất cũng gần xong rồi. Giống Trương Hằng, trong ký túc xá chỉ còn lại hắn và Mã Nguy ở lại làm thêm kiếm tiền nên sân trường cũng trở nên vắng vẻ hơn không ít.
Trương Hằng đi một lát thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng dưới ánh đèn đường.
Thẩm Hi Hi, sau cái đêm tan rã không vui ấy Trương Hằng không gặp lại nàng, nàng để lại cho bọn họ một bóng lưng, sau đó ngồi lên con xe màu đen tới đón nàng phóng vụt đi.
Với gia cảnh này, nàng không nhất thiết phải đi làm thêm. Trương Hưởng tưởng nàng đã quay về nhà từ sớm, nhưng không ngờ nàng vẫn còn ở lại trường học.
Mà người đứng cạnh nàng hiện tại chính là thanh niên trẻ tuổi chạy con Mercedes-Benz tới đón nàng lần trước.
Nhưng hình như hiện tại hai người họ đang cãi nhau.
-Ta không thể chấp nhận cách đó được.
Thẩm Hi Hi kiên quyết nói:
-Chúng ta không thể để một người vô tội mạo hiểm được.
-Cái đó không được coi là mạo hiểm, chúng ta đứng cách đó không xa, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta vẫn có thể chạy tới kịp thời, đảm bảo an toàn của nàng.
Thanh niên trẻ tuổi nói.
-Đảm bảo sự an toàn của nàng? Với ngươi à? Hay là Dương Tử Chúc? Quên đi, tới bây giờ chúng ta vẫn chưa biết thứ kia là gì, cũng không biết làm thế nào để đối phó nó, ngay cả an toàn của chính mình chúng ta cũng không bảo vệ được thì bảo vệ nàng thế nào?
Thanh niên trẻ tuổi giang tay:
-Vậy ngươi nói xem nên làm gì bây giờ? Nếu chúng ta không tiếp xúc với nó thì mãi mãi không thể tìm ra cách đối phó với nó. Mà bây giờ, ngay khoảng thời gian chúng ta đang nói chuyện này có lẽ đã có người gặp phải nguy hiểm, ta nói với nàng... Nói với nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm, nàng cũng đã đồng ý rồi, mà ta còn đưa cho nàng một khoản phí bồi thường nữa.
-Không, nàng căn bản không biết bản thân sẽ gặp phải chuyện gì...
Thẩm Hi Hi nói tới đây thì đột nhiên ngừng lại, hai người nhìn thấy Trương Hằng đang đi tới.
Thanh niên trẻ tuổi nhướn mày khiêu khích với Trương Hằng, Thẩm Hi Hi chau mày lại. Lần trước hai phòng ký túc cùng nhau ăn cơm nàng đã nhắc thanh niên trẻ tuổi kia chờ ở nơi xa một chút, nhưng không ngờ hắn lại lái xe tới thẳng quán cơm, hơn nữa còn tự chủ trương mở cửa xe cho nàng.