Chẳng qua tình hình lúc đó rất khẩn cấp, Thẩm Hi Hi không thể nói gì ngay. Nàng biết dạo này những lời đồn đại linh tinh liên quan tới nàng đang lan truyền trong trường học, nàng chưa bao giờ mở miệng giải thích về nó. Bởi vì tuy những lời đồn nhảm nhí đó hơi khó nghe, nhưng lại giúp nàng lý do để có thể đột nhiên rời khỏi trường học, hoặc là lý do không về ngủ đêm.
Nhưng nó cũng không có nghĩa nàng cảm thấy thoải mái, mà bây giờ lời đồn đã truyền xa, mục đích của nàng đã đạt được nên Thẩm Hi Hi không muốn thấy lời đồn ngày càng trở nên nghiêm trọng, nhất là khi đối mặt với Trương Hằng.
Mặc dù nàng không có tình cảm nam nữ gì với Trương Hằng, nhưng không thể phủ nhận rằng ấn tượng mà Trương Hằng đem lại cho nàng không tồi, đây là một trong số ít đối tượng khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng khi giao du cùng. Nhất là vì những chuyện gần đây mà bạn bè của nàng không còn lại bao nhiêu.
Vì thế, Thẩm Hi Hi nói với thanh niên trẻ tuổi kia:
-Đêm nay nói tới đây thôi.
Thanh niên trẻ tuổi kia nghe thấy vậy thì thu lại ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Trương Hằng, hắn gật nhẹ một cái:
-Được rồi, khi nào về ta sẽ nhắn qua Wechat cho ngươi.
-Hoàng Vũ.
Thẩm Hi Hi hơi ngừng một lát, rồi nói tiếp:
-Ý của ta là đêm nay chúng ta cứ yên tĩnh trước, tự mình ngẫm lại xem còn cách nào khác hay không.
Thiếu niên trẻ tuổi tên Hoàng Vũ kia hơi nhướng mày, nhưng hắn nghe ra giọng điệu không vui trong lời của Thẩm Hi Hi. Từ lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Hi Hi đã để lại ấn tượng về EQ cho hắn rất sâu sắc, dù là lúc nào thì những cử chỉ của Thẩm Hi Hi đều rất quan tâm tới cảm xúc của bạn mình.
Điều đó cũng tương đương với việc khi nàng dùng giọng điệu này để nói chuyện, thì có nghĩa nàng thực sự không vui.
Vì thế Hoàng Vũ không tiếp tục cố tình làm mấy động tác dễ gây hiểu lầm như bình thường, hoặc là nói mấy lời dễ gây hiểu lầm nữa. Chỉ gật nhẹ một cái rồi đi tới bãi đỗ xe.
Chờ Hoàng Vũ rời đi xong, Thẩm Hi Hi mới nhìn về phía Trương Hằng, nói:
-Xin lỗi, ta muốn uống một cốc trà sữa, ngươi có muốn đi cùng không?
Trương Hằng cũng nhìn ra được tâm trạng đêm nay của Thẩm Hi Hi không được tốt lắm, vì thế hắn không từ chối. Hai người ra khỏi cổng trường, vào một tiệm trà sữa cạnh trạm xe buýt. Thẩm Hi Hi mua hai cốc trà sữa, đưa một cốc ít đường cho Trương Hằng.
-Hình như ngươi đã thay đổi hơn trước rất nhiều.
Nhưng hai người chỉ là mối quan hệ quan hệ quen biết sơ sơ, Thẩm Hi Hi không quen thuộc với Trương Hằng lắm, tùy tiện nói mấy câu liền đổi đề tại tới chuyện lần trước.
Thẩm Hi Hi cắm ống hút và cốc trà sữa:
-Hoàng Vũ là người mà ta quen biết khi tham gia một tổ chức công ích ở ngoài trường.
-Tổ chức công ích?
-Ừm, nhưng bọn ta khá ít giao lưu với nhau. Bọn ta là tổ chức công ích chuyên nghiên cứu và giải quyết các giống loài ngoại lai xâm hại.
Thẩm Hi Hi hút một ngụm trà sữa:
-Chắc ngươi cũng biết các giống ngoại lai xâm hại rồi.
-Từng nghe thấy trong môn sinh học ở cấp ba.
-Các loài xâm hại sẽ mang tới tai họa cho hệ môi trường nó xuất hiện, chẳng những có thể gây tổn thất kinh tế mà còn có thể khiến các giống loài bản địa chết hết, nếu nghiêm trọng thì còn uy hiếp tới mạng sống của các cư dân xung quanh. Quốc gia của chúng ta là một trong những nước bị các giống ngoại lai xâm hạn nghiêm trọng nhất.
Thẩm Hi Hi hơi dừng một lát, rồi nói thêm:
-Chính phủ lúc nào cũng ra mặt giải quyết vấn đề này, nhưng nhân lực có hạn, bên ngoài cũng có một số đoàn thể công ích đang giúp đỡ, và bọn ta cũng là một trong số đó. Bình thường sẽ dựa vào điện thoại của người dân báo tới, hoặc là trưng cầu ý kiến từ trên mạng rồi tới thăm dò những nơi có lời đồn bị các giống ngoại lai xâm hại, đồng thời cung cấp giám định miễn phí cho nơi đó.
Trương Hằng gật nhẹ một cái:
-Chuyện các ngươi đang làm rất có ý nghĩa.
Dường như Thẩm Hi Hi đang giải thích chuyện nàng vừa cãi nhau với Hoàng Vũ, nhưng suy nghĩ kỹ thì trong lời nói vẫn có không ít chi tiết mơ hồ không rõ, ví dụ như giống loài ngoại lai bọn họ đang muốn đối phó rốt cuộc là loài gì, vì sao phải cần mạo hiểm tính mạng của người vô tội. Nhưng cũng có lẽ là do Trương Hằng nghe nhầm, dù sao lúc đó hai bên cũng cách nhau khá xa.
Nhưng có vẻ Thẩm Hi Hi không muốn xoắn xuýt chuyện này quá lâu, giải thích qua loa xong thì không nói thêm gì nữa. ...
Sắp tới cuối năm, mỗi người chưa về nhà đều có phiền não của riêng mình.
Suy cho cùng quan hệ của Thẩm Hi Hi và Trương Hằng chỉ là bạn bè bình thường, mặc dù sau buổi dã ngoại kia quan hệ của họ đã lên tới đoạn thêm Wechat của nhau, nhưng bình thường rất ít liên lạc. Sau khi Thẩm Hi Hi giới thiệu sơ qua về tổ chức công ích nàng tham gia và các hoạt động bình thường xong thì chủ đề của hai người đã chuyển tới kỳ thi cuối kỳ.
Nhưng chuyện này lại chạm tới điểm mù của Trương Hằng. Với Trương Hằng, một tuần trước thi đã là chuyện hơn mười năm trước, giờ hắn không nhớ được bao nhiêu nên chỉ cố gắng phụ họa thêm vài câu với Thẩm Hi Hi.
Thẩm Hi Hi nghe ra giọng điệu khách khí trong lời của Trương Hằng, hai người họ gặp nhau không nhiều, ngoài kỳ thi cuối kỳ ra thì không có quá nhiều chủ đề để nói chuyện.
Mà lúc này cốc trà sữa trong tay Thẩm Hi Hi đã hết một nửa, vì thế hai người quyết định tạm biệt nhau. Nhưng trước khi đi Thẩm Hi Hi lại do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
-Dạo này nhớ chú ý an toàn.
-Chú ý an toàn?
Trương Hằng dừng chân lại.
-Đúng thế, ý của ta là mùa xuân này nhiều người đi lại, trên đường về ngươi nhớ phải cẩn thận.
Có lẽ nhận ra lời vừa rồi của mình của đột ngột, Thẩm Hi Hi bổ sung thêm.