Trương Hằng gật nhẹ, nói:
-Ngươi cũng vậy. ...
Quay về ký túc xá đã xa cách từ lâu, Ngụy Giang Dương đi làm gia sư vẫn chưa về, Trương Hằng mở đèn lên, đặt túi đeo lưng xuống rồi ngồi xuống trước bàn. Hắn làm như bình thường, lấy giấy bút ra sửa sang lại tin tức có được bên trong trò chơi.
Do thời gian trong trò chơi lần này đủ dài nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến hắn vẫn còn khá nhiều thời gian để sử dụng, trong đó đa phần hắn đều dùng để tăng kỹ năng (Chủ yếu là phương diện ngôn ngữ), ngoài ra là để kiểm chứng một chút suy đoán lần trước.
Ngoài những điều Trương Hằng đổi được từ chỗ nữ pha chế ra thì điều hắn muốn biết nhất chính là loài giống Morseby và thứ lão ve chai nhặt được rồi nuốt hết kia tới từ đâu, những đạo cụ trò chơi có năng lực siêu nhiên rốt cuộc có liên quan gì tới bọn chúng, và phía sau trò chơi thần bí mà hắn bị cuốn vào này ẩn giấu bí mật gì.
Không tính [Xương cốt Morseby], [Vỏ sò của Betty] là Trương Hằng có 6 đạo cụ trò chơi.
Nhìn trước mắt, đạo cụ có tác dụng mạnh nhất là có thể thay đổi thời tiết trong một khu vực trên biển, nhưng khác với những đạo cụ trước đó, trong lúc sử dụng nó sẽ vô cùng nguy hiểm.
Thuyền viên trên tàu Clark do tham lam và tức giận làm lạc mất phương hướng như Sise nói hay không thì Trương Hằng vẫn ôm thái độ hoài nghi.
Nhưng kết hợp với chuyện của Morseby, Trương Hằng lại có thể chắc chắn được một chuyện đó là quả nhiên đống đạo cụ trò chơi này đều có liên quan tới những truyền thuyết thần thoại cổ xưa.
Loại bỏ [Thời khắc bóng ma] và [Chìa khóa Âm Ảnh], bàn chân thỏ đại biểu vận khí trong rất nhiều truyền thuyết dân gian, dây chuyền mà Simon đưa cho hắn có liên quan tới thần rừng Tapio trong thần thoại dân gian của Phần Lan, dựa theo giải thích của lão Đường Trang thì con quái vật Morerby kia từng là một trong những người bảo vệ Papua New Guinea của bộ lạc Alkoz.
[Mũi tên Paris] trên người hắn có nguồn gốc từ truyền thuyết Hi Lạp, mà ở phó bản Cánh Buồm Đen hắn lại đụng phải một Cổ Thần trong thần thoại Celtic.
Đáng tiếc lúc gặp được đối phương thì Cổ Thần tên Betty kia đang trong trạng thái suy yếu. Sau này Trương Hằng từng thử giúp nàng phát triển một ít tín đồ, nhưng không biết vì nguyên cớ gì mà việc đó lại không giúp nàng khôi phục được sức mạnh, vì thế từ đầu tới cuối Trương Hằng đều không có cách nào trao đổi tỉ mỉ với nàng hơn.
Nhưng ở mặt khác, hắn từng nhìn thấy thứ giống như túi xách LV và điện thoại iphone, phải bỏ ra hai nghìn điểm tích phân để mua [Chủy thủ trốn chạy] mà nhìn vào giới thiệu rất giống một đạo cụ nào đó trong một trò chơi nổi tiếng, như thế, kết luận hiện tại của hắn có vẻ không đúng hoàn toàn.
Trương Hằng vẽ một vòng quanh truyền thuyết dân gian và thần thoại, rồi vẽ thêm một dấu chấm hỏi bên cạnh. Ở một góc trống khác, hắn viết thêm tên của Thẩm Hi Hi và Hoàng Vũ, phía sau còn đánh dấu thêm mấy chữ người chơi.
Trương Hằng vừa đặt bút xuống thì Ngụy Giang Dương đã đẩy cửa bước vào, hắn cởi hai chiếc găng tay len màu xám hơi xứt chỉ, chà xát bàn tay đỏ bừng vì lạnh, nói:
-Ồ, ngươi về rồi à.
-Đúng thế, hôm nay dạy thêm thế nào rồi?
Trương Hằng cất cuốn sổ ghi chép lại.
Ngụy Giang Dương lắc đầu, nói:
-Đứa nhóc kia khó dạy lắm, cha là lãnh đạo cấp trung của xí nghiệp trung ương, mẹ là chủ tịch ngân hàng chi nhánh, nhà có hai căn hộ ba tầng, một căn bốn tầng một căn năm tầng, ta nói với nó là nhà ngươi có điều kiện tốt như thế thì chỉ cần cố gắng học tập cho giỏi thì cha mẹ ngươi sẽ trải đường sẵn cho ngươi, dù tương lai muốn làm cái gì cũng dễ thành công, ai ngờ nó lại nói với ta rằng cha mẹ nó nhiều tiền như vậy, có tiêu cũng không hết, nó cần gì phải thành công.
-Hình như nói không sai.
Ngụy Giang Dương thở dài:
-Cha mẹ thằng nhóc bận rộn công việc, hàng ngày đều phải ra ngoài xã giao tới khuya mới về tới nhà, nó ở nhà cả ngày với bảo mẫu, mà bảo mẫu không dám động tới nó, đồ ăn vặt gì gì đó đều được ăn tùy thích, mới mười ba tuổi đã 60kg, nghe nói cũng là một tên ác ma trong trường. Mẹ của nó dùng tiền thuê ta dạy kèm nó làm bài tập, một trăm năm mươi tệ một tiếng, nếu có thể giúp thành tích kỳ thì giữa và cuối kỳ của nó tăng cao thì cứ một lần tiến bộ là thưởng thêm cho ta một trăm tệ.
-Vậy thành tích của thằng nhóc đó thế nào?
-Vẫn thế, dậm chân tại chỗ.
Ngụy Giang Dương tỏ ra cực kì buồn bực, dù sao lúc người thuê bàn bạc tới đãi ngộ đó đã khiến hắn động lòng, căn bản của nhóc mập kia không tốt, điều này cũng có nghĩa nó còn phải cải thiện rất nhiều chỗ. Vì thế Ngụy Giang Dương tốn không ít sức lực tóm tắt các phương pháp học lại vào một chiếc laptop, nhưng kết quả nhóc mập kia sau khi đọc xong liền cười khẩy, nói:
-Học giỏi thì được cái gì, học giỏi như ngươi không phải vẫn đi làm gia sư cho ta à.
Chuyện này rất đáng buồn, Ngụy Giang Dương không kể lại cho người khác biết. Thật ra nếu không phải người thuê hắn trả thù lao khá cao thì hắn đã định bỏ nghề này rồi, nhất là dạo này nhóc mập đang thích một bạn nữ, tất cả tâm tư tình cảm đều đặt vào việc làm sao để theo đuổi nữ sinh, có lẽ thành tích học kỳ sau sẽ còn trượt dài.
Ngụy Giang Dương cầm phích nước nóng cạnh giường, đổ một chén nước nóng cho Trương Hằng, chần chờ một lúc mới nói:
-Ngươi biết sửa xe đạp không?
-Sao vậy?
-Hồi nãy đạp xe về thấy dây xích hơi trùng.
Ngụy Giang Dương nói:
-Đạp không có cảm giác gì.
-Ta với ngươi đi xem thử xem.
Trương Hằng nói:
Lúc ở phó bản Tokyo hắn học qua một chút kiến thức sửa chữa ô tô, vì thế sửa chữa mấy thứ này không có gì khó với hắn.
Trương Hằng lấy đèn pin từ trong ngăn kéo ra, lại sang phòng bên cạnh mượn người chưa về quê một chiếc vặn vít. Sau đó đi xuống tầng dưới với Ngụy Giang Dương, tới chỗ để xe đạp.