...
(Chương trước tác giả đặt nhầm tên, Ngụy Giang Dương đổi thành Mã Nguy)
Vài hôm trước đèn đường bên dưới ký túc xá đã hỏng, mà người ở đây đã về nhà hết từ lâu, phòng ký túc còn sáng đèn không nhiều nên bề ngoài ký túc trông càng tối hơn vào ban đêm.
Trương Hằng bật đèn pin, từ ánh sáng mạnh của đèn pin phát ra, hắn tìm được nơi đỗ xe đạp mà Mã Nguy đã chỉ. Đó là một chiếc xe đạp Flying Pieon*, có thời gian xuất xưởng cố định, Mã Nguy đã mua nó từ chỗ của một đàn anh cùng quê.
(*Flying Pieon: Một thương hiệu xe đạp nổi tiếng, sản xuất tại Thiên Tân từ năm 1936)
Hàng năm tới khoảng thời gian tốt nghiệp đều xuất hiện không ít hàng quán nhỏ, mọi người nửa tặng nửa bán giá thấp những thứ mình không dùng tới hoặc bán những đồ không mang theo được.
Con cào cào sắt của Mã Nguy cũng được mua từ đó, chỉ tốn chưa tới một trăm tệ, mà tới khi Mã Nguy tốt nghiệp vẫn có thể bán lại cho đàn em khóa dưới, hoặc khóa dưới nữa. Vì thế mua xe đạp vẫn lời, khi hắn ra ngoài dạy thêm cũng có thể dùng để di chuyển.
Trương Hằng xem qua, đúng như Mã Nguy đã nói lúc trước, xích xe đã bị trùng.
Cách giải quyết rất đơn giản, chỉ cần vặn lỏng trục vít phía sau, rồi kéo bánh ra đằng sau để dây xích được kéo căng, cuối cùng vặn chặt ốc vít lại là xong.
Mấy cái hỏng vặt này bây giờ Trương Hằng có thể sửa xong ngay được, hắn ngồi xổm xuống, và cùng lúc ấy,"Mã Nguy" đứng sau lưng hắn đã nở một nụ cười quỷ dị.
Hiện tại tất cả sự chú ý của Trương Hằng đều đặt lên chiếc xe đạp, còn "Mã Nguy" lại đứng ngoài vùng chiếc sáng của chiếc đèn pin, trừ phi Trương Hằng mọc thêm một đôi mắt đằng sau đầu, nếu không sẽ không thể nhìn thấy được vẻ mặt bây giờ của Mã Nguy.
Ánh mắt lúc này của "Mã Nguy" hệt như ánh mắt ngập tràn chờ mong và vui vẻ của đứa nhóc khi mở quà sinh nhật.
Bàn tay của Trương Hằng duỗi ra chuẩn bị chạm vào trục sau xe đạp thì lập tức sững lại tại chỗ, cùng lúc đó, bàn tay khác của hắn thả chiếc đèn pin ra, túm chặt lấy tay của "Mã Nguy", nói:
-Ngươi đó, hơi đắc ý cái là vênh váo ngay được rồi.
Vẻ mặt của "Mã Nguy" hơi đổi, chưa kịp nói gì thì Trương Hằng đã đứng dậy, đè cây vặn vít vào cổ họng của hắn ta.
-Ý của ngươi là gì? Dù không muốn sửa xe giúp ta thì cũng đừng làm như vậy chứ.
Sắc mặt của Mã Nguy trở nên khó coi.
-Đáng ra phải là ta hỏi ngươi câu đó mới đúng.
Trương Hằng nói:
-Sao ngươi lại để mắt tới ta? Có mục đích gì, người hóa trang thành con gấu ở trung tâm thương mại cũng là ngươi phải không, ngươi làm cách nào để biến mất trong không trung trong lúc đang thay đồ, và tại sao bây giờ lại đóng giả thành bạn cùng phòng của ta, Mã Nguy thật đang ở đâu? Ngươi đã làm hại hắn rồi sao?
Tròng mắt của "Mã Nguy" đảo mấy vòng, chưa kịp nói dối thì phần cổ tay đã truyền tới một lực thật mạnh.
"Mã Nguy" hít sâu một hơi, nhe răng nói:
-Đau đau đau quá, ngươi không chỉ đối xử bạo lực với nam sinh mà ngay cả nữ sinh cũng không đối xử tốt, không có chút phong độ thân sĩ gì cả.
Vẻ mặt Trương Hằng thay đổi:
-Ngươi là nữ sinh say rượu bị đám người kia vây lại tối hôm qua?
Dạo này hắn trải qua không ít cuộc chiến lớn nhỏ, nhưng cơ bản đều xảy ra trong phó bản. Ra tay với người khác trong thế giới hiện thực chỉ có tối hôm qua, mà lúc đó ở hiện trường không có ai chứng kiến, chờ tới khi hắn đuổi đám lưu manh kia đi, quay lại nhà vệ sinh thì nữ sinh say rượu kia đã biến mất không thấy đâu.
Giờ nghĩ kỹ lại thì thấy rất giống với tình huống ở trung tâm thương mại.
Mã Nguy giả không trả lời chuyện đó, chỉ tò mò hỏi:
-Sao ngươi lại phát hiện ra ta là hàng giả?
-Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại làm được, nhưng ngoại hình và giọng nói hoàn toàn chính xác không có lỗi lầm gì, về động tác thì không có vấn đề gì lớn, nhưng hình như ngươi không hiểu rõ về Mã Nguy cho lắm. Do gia cảnh nên tính cách của hắn rất hiếu thắng, bình thường có ai nhờ hắn giúp đỡ hắn đều rất nhiệt tình, còn chính hắn lại rất ít làm phiền tới người khác. Ví dụ như chuyện sửa xe này, bình thường hắn đều tự tìm hiểu, dù có gọi ta tới hỗ trợ cũng sẽ tự nếm trải thất bại mấy lần để lần sau còn biết rút kinh nghiệm, với lại.
Trương Hằng hơi dừng một chút, rồi nói tiếp:
-Hắn không thích uống nước nóng, bình thường đều để nguội một nửa rồi mới uống, không giống ngươi vừa đổ nước từ phích ra đã uống.
Còn một nguyên nhân mà Trương Hằng chưa nói tới, là sau khi hắn trở lại từ phó bản Cánh Buồm Đen, khí chất quanh người hắn đã thay đổi không ít. Là một người bạn cùng phòng sống chung hơn một năm, dù Mã Nguy không mở miệng hỏi thì không có nghĩa hắn ta không thầm kinh ngạc.
Nhưng khi Mã Nguy giả đẩy cửa bước vào, cảm xúc khi nhìn thấy hắn chỉ thay đổi rất nhỏ, chỉ lên tiếng chào hỏi bình thường. Bởi vì lần gặp mặt đầu tiên ở tối qua, khí chất của Trương Hằng cũng tương tự như vậy.
Trương Hằng đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về sự chân thật của Mã Nguy.
-Hừ, nếu không phải không đủ thời gian thì sao ta có thể phạm vào loại sai lầm thấp kém như vậy.
Mã Nguy hàng giả nhếch miệng, nụ cười này xuất hiện trên mặt một tên đàn ông ở Thiểm Tây trông cực kì quái dị:
-Ta không làm gì bạn cùng phòng của ngươi cả, chỉ giúp hắn mang ví tiền và xe đạp về trước thôi.
Lời này của Mã Nguy hàng giả đã gián tiếp thừa nhận tới vì Trương Hằng.
-Giữa hai chúng ta có mẫu thuẫn gì sao?
Trương Hằng nhíu mày nói.
-Ngươi nói thử xem, tối qua ta ra ngoài tìm chút việc vui, vất vả lắm mới dựng xong một vở kịch, vừa câu được năm con cá định tìm chút trò vui, ngươi thì hay rồi, đánh bọn họ chạy mất tích khiến tất cả cố gắng của ta đều thành công cốc.