Chỉ là, nếu như có thể thuận lợi vượt qua lần này, hắn vẫn sẽ suy xét lại lợi và hại mới được... ...
Trương Hằng một đường chạy vào trong ký túc xá, mắt nhìn vào thang máy, thời gian nghỉ dài ngày nên chỉ còn một trong hai thang máy còn hoạt động, nhưng bây giờ nó đang dừng ở tầng chín, chờ nó xuống tới đây cần không ít thời gian mà không biết giữa chừng nó sẽ dừng tiếp ở tầng nào. Vì thế Trương Hằng trực tiếp lựa chọn một con đường an toàn khác, bên phía Thẩm Hi Hi và Mã Nguy giả không biết đã chống đỡ được bao lâu rồi, hắn nhất định phải nắm chặt mỗi một giây. Trương Hằng chỉ mất tổng cộng 47 giây dể leo lên tầng mười một trong ký túc xá.
Đẩy cửa ra thì nhìn thấy Mã Nguy đầu mướt mồ hôi, hắn ta mặt đờ đẫn ngồi trước bàn đọc sách, cầm ví tiền trên bàn rồi lẩm bẩm:
-Sao có thể được? Rõ ràng lúc đi mình có mang theo mà, giữa trưa còn mua hai cái bánh bao, sao nó có thể về phòng trước cả mình được?
Mã Nguy từ bé tới lớn chưa từng gặp chuyện không thể tin nổi như này, hắn vừa kết thúc buổi dạy thêm xong định quay lại ký túc xá thì phát hiện ví tiền và xe đạp không cánh mà bay. Mã Nguy tìm khắp mọi nơi gần đó đều không phát hiện bóng dáng của chúng đâu, cả người cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trong ví tiền của hắn không chỉ có thẻ căn cước, thẻ ngân hàng mà còn có hơn bốn mươi nghìn tệ tiền mặt, là tiền lương một tháng làm gia sư của hắn, kết quả bây giờ phát hiện không thấy đâu. Hắn dùng Wechat để vào một siêu thị mini gần đó đổi bốn tệ tiền lẻ, rồi đi tàu điện ngầm về trường. Trên đường đi cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Không ngờ lại phát hiện chiếc xe đạp cũ của mình ở dưới ký túc xá, sau đó lại tìm được ví tiền đã mất trên bàn học, không những không mất một đồng nào mà trái lại còn tăng thêm bốn trăm tệ. Tâm trạng của Mã Nguy như vừa đi một chuyến cáp treo, vừa mừng vừa sợ, nhưng đồng thời trong lòng ôm trăm mối không lời giải đáp, thậm chí ngay cả Trương Hằng xông vào trong ký túc xá cũng không chú ý.
Chờ tới khi Mã Nguy ngẩng đầu lên thì Trương Hằng lại lao ra khỏi cửa, dư quang tầm mắt của Mã Nguy lướt qua bóng lưng của Trương Hằng, thấy bộ cung tên sau lưng Trương Hằng thì ngẩn người ra, nói:
-Luyện bắn tên à? Muộn như vậy?
Trương Hằng lấy cung tên, còn mang theo kính viễn vọng vừa mua trong ngăn tủ, không để ý tới lời chào của Mã Nguy đã vội vàng chạy vào phòng tắm bên cạnh, hắn đứng ở cửa sổ dùng kính viễn vọng tìm vị trí của Thẩm Hi Hi và Mã Nguy giả, khi nhìn thấy hai người họ chạy ra khỏi vị trí hồ, đang chạy về hướng bãi đỗ xe.
Trương Hằng lựa chọn một nhà làm photocoppy nằm ở giữa bãi đỗ xe và hồ nhân tạo, đó cũng là nơi gần phòng ngủ của nam sinh nhất, chạy tới tiệm photocoppy thật nhanh, trèo lên cây ngô đồng. Trương Hằng lựa chọn địa điểm phục kích xong thì thấy Thẩm Hi Hi và Mã Nguy giả cách đó không xa.
Nhưng lúc này hai người họ lại không nhìn thấy hắn, toàn bộ sự chú ý của hai người đều đặt lên bãi chất lỏng màu đen phía sau lưng. Hai người đang liều mạng chạy trốn, Trương Hằng hít sâu một hơi, rút một mũi [Mũi tên của Paris] từ sau ống đựng tên ra.
Lần trước Mã Nguy giả đã từng nói đa số quái vật siêu tự nhiên đều có cái gọi là gót chân Asin, chỉ cần tìm được điểm yếu của chúng thì dù có là quái vật mạnh tới mức không ai so nổi cũng có thể xử lý nhẹ nhàng.
Mà [Mũi tên của Paris] lại là đạo cụ trong truyền thuyết có liên quan tới gót chân Asin, vừa rồi Trương Hằng chạy về ký túc xá là để lấy nó. Đây không phải lần đầu tiên Trương Hằng sử dụng món đạo cụ trò chơi này, nhưng trước đó chỉ coi nó như một loại tên có thể tự động thay đổi góc độ bắn và công năng được tăng cường hơn mà thôi.
Đây được coi là lần đầu tiên hắn sử dụng [Mũi tên của Paris] để đối phó với quái vật siêu tự nhiên, không biết hiệu quả sẽ thế nào.
Trương Hằng cài [Mũi tên của Paris] lên dây cung, dưới kỹ năng bắn tên level 2 của mình, Trương Hằng nhẹ nhàng khóa chặt được mục tiêu. Hắn không vội vàng, luôn chờ Thẩm Hi Hi và Mã Nguy giả chạy qua chỗ hắn, sau đó mới buông lỏng dây cung.
Nhưng ngay sau đó chuyện hắn không ngờ tới đã xảy ra, [Mũi tên của Paris] không những không tìm tới nhược điểm của bãi chất lỏng màu đen kia, mà trái lại còn hiếm thấy bắn không trúng mục tiêu.
Trương Hằng luyện thuật bắn tên lâu như vậy rồi, trong phạm vi không tới mười mét thì dù có là mục tiêu di động hắn cũng có thể bắn được vòng thứ 8 trở lên. Gần như không có chuyện không bắn trúng bia được, mà thể tích của bản thể bãi chất lỏng màu đen kia còn lớn hơn nhiều so với bia ngắm ở nơi hắn luyện bắn, theo lý mà nói thì không thể bắn lệch được.
Ngay khi mũi tên vừa rời cung, dựa vào kinh nghiệm của hắn thì đây là một mũi bắn tốt, nhưng dường như đã có lực lượng nào đó cưỡng ép quỹ tích bay của mũi tên. Trương Hằng tận mắt nhìn thấy [Mũi tên của Paris] chếch hướng, bay qua bãi chất lỏng màu đen chui vào màn đêm đen.
Người người bắn tên là Trương Hằng ra thì hai người một quái vật bên dưới đều không cảm giác được sự tồn tại của mũi tên.
Trương Hằng nhíu mày, đầu tiên nhìn về phía Thẩm Hi Hi và Mã Nguy giả đang chạy trốn ở đằng xa, nhưng dù bây giờ hắn có chạy tới thì cũng không thể làm thứ con quái vật kia, đặc tính của nó đã quyết định nó gần như có thể miễn dịch được hầu hết tổn thương vật lý, vì thể Trương Hằng chỉ do dự một chốc rồi quyết định đi xem mũi [Mũi tên của Paris] bị bắn lệch kia trước.
Trương Hằng nhớ rõ mũi tên bay về hướng tây nam, hắn nhảy từ trên cây xuống, chạy dọc theo hướng đó. Chạy khoảng một trăm hai mươi mét thì nhìn thấy [Mũi tên của Paris] hắn bắn hồi nãy.