...
Trương Hằng trả lời tin nhắn của Thẩm Hi Hi, nói hắn không sao.
Thẩm Hi Hi đã nói cho hắn biết thứ kia đã chạy thoát, tạm thời không biết đã xảy ra chuyện gì, đồng thời còn dặn hắn gần đây phải cẩn thận, bản thân hoặc người bên cạnh gặp phải tình huống này thì có thể liên lạc với nàng, nàng sẽ chạy tới nhanh nhất có thể.
Trương Hằng gõ chữ cảm ơn, câu cảm ơn này là lời thật lòng.
Cho tới nay Trương Hằng đã gặp không ít người chơi, đa số mọi người đều khá thân thiện, như Đinh Tứ và thầy giáo đều từng giúp đỡ hắn, nhưng sự thân thiện ấy chỉ mang tính tương đối, trong tình huống không tổn hại tới lợi ích cá nhân thì bọn họ sẽ tình nguyện kết thiện duyên với người chơi khác.
Mà người tình nguyện gặp phải nguy hiểm tới tính mạng để giúp đỡ người khác, nhất là người chơi bình thường như Thẩm Hi Hi cực kì hiếm.
Có rất nhiều người, nhất là người bị cường quyền áp bách và đối xử không bình đẳng lâu dài sau khi kiếm được sức mạnh (đạo cụ trò chơi và kỹ năng) sẽ không tiếp tục truy cầu khát vọng công bằng và chính nghĩa, giải cứu những kẻ yếu hư mình nữa. Mà hoán đổi từ người bị hại thành người hại, sau khi báo thù xong thì lợi dụng sức mạnh ấy để ức hiếp người bình thường nhỏ yếu hơn.
Thế nên thứ bọn hắn hận từ trước tới giờ đều không phải bất công, mà là vì sao mình lại không phải người mang tới bất công.
Thẩm Hi Hi là một người hiếm hoi, không phải chỉ vì cách lựa chọn sử dụng nguồn sức mạnh này, tình nguyện sử dụng mất thẻ đạo cụ trò chơi vô cùng trân quý với mỗi người chơi để cứu hai người bình thường, mà còn vì nàng có thể tồn tại tới bây giờ sau khi lựa chọn con đường gia nan nhất này, đồng thời còn quy tụ được một lượng tùy tùng nhất định.
Dù sao số lượng người chơi cũng không ít, trong đó có không ít người thiện lương và có tinh thần trọng nghĩa như Thẩm Hi Hi, nhưng hiện thực và truyện cổ tích rất khác nhau, trong truyện cổ tích thì chính nghĩa luôn luôn chiến thắng tà ác, ánh sáng luôn tiêu diệt bóng tối. Nhưng ở hiện thực, có tinh thần trọng nghĩa mạnh mẽ và đạo đức đồng nghĩa với nguy hiểm và tỷ lệ sống thấp.
Người đi trên con đường này một là chết ngay từ lúc bắt đầu, hai là sẽ từ bỏ vì quá đau khổ, Thẩm Hi Hi có thể kiên trì tới bây giờ đã chứng minh bản thân nàng có sự tin tưởng vào chính mình vô cùng kiên định, có năng lực lãnh đạo mạnh mẽ và mị lực cá nhân xuất sắc.
Còn Trương Hằng, hắn lại là một tồn tại khác.
Phân chia như trong trận doanh của DND thì hắn khá giống trận doanh trung lập hợp pháp, có tam quan ổn định thành thục, có người mình tín nhiệm và có nguyên tắc làm việc, sẽ không dao động vì dụ hoặc từ bên ngoài và bằng cái nhìn trước mắt.
Đôi lúc sẽ khó mà ra tay giúp đỡ người thân, nhưng hắn sẽ không vì trợ giúp người thường, thậm chí là người xa lạ mà để bản thân rơi vào hiểm cảnh như Thẩm Hi Hi. Trừ khi người kia vô cùng quan trọng với hắn, nói ngắn gọn thì hắn và Thẩm Hi Hi không phải người chung đường, hay là nói hắn không chung đường với bất luận kẻ nào.
Nhưng điều đó không gây trở ngại tới thưởng thức của hắn với Thẩm Hi Hi, cũng không khiến hắn không trợ giúp lúc cần thiết cho đối phương. Dù sau trên đời này nhiều thêm một người như Thẩm Hi Hi cũng không phải chuyện xấu. Thực chất nếu không phải phía sau Thẩm Hi Hi vẫn còn đám người Hoàng Vũ thì hắn cũng không ngại nói thân phận người chơi của mình cho Thẩm Hi Hi biết.
Sau khi trả lời tin nhắn của Thẩm Hi Hi xong Trương Hằng cất điện thoại, rồi nhìn đồng hồ trên tay, cách mười hai giờ đêm chỉ còn chưa tới mười lăm phút, công việc của hắn sắp tới.
Trương Hằng không định tha cho con quái vật kia, hiển nhiên đêm nay nó tới là vì hắn, mặc dù bây giờ nó đã bị thương và trốn thoát nhưng nó đã bộc lộ nhược điểm trước [Mũi tên của Paris]. Tuy nhiên với đặc tính của nó, nếu không lợi dụng cơ hội này giải quyết nó triệt để thì sau này muốn đối phó nó cũng rất phiền phức.
Và lại địa chỉ trường học của Trương Hằng đã bị lộ, hắn không muốn sau này mình phải sống trong cảnh nươm nướp lo sợ, lúc nào cũng lo lắng vách tường bên cạnh mình có thể tan ra, rồi thôn phệ mình hay không.
Trước khi khởi hành Trương Hằng đã quay lại ký túc xá, lên tiếng chào hỏi Mã Nguy xong thì cầm thêm ít đồ. Lúc này mới xuống tầng, chờ hắn đi thang máy xuống tầng một thì kim giờ và kim phút đã trùng với nhau tại 0 giờ (0 độ).
Cửa thang máy mở ra, Trương Hằng cõng theo cung tên đi qua người bác gái quản lý ký túc xá mặc áo lông, chân đi dép lê bằng vải bông đang đóng cửa ký túc xá. Trên tay bác gái vẫn đang cầm khóa cổng hình chữ U giơ lên không trung, miệng còn đang ngáp lớn.
Trương Hằng đã quen thuộc thế giới đứng im này từ lâu, mặc dù vẫn còn tò mò như cũ nhưng hôm nay hắn không còn cảm giác mới mẻ mạnh như lần đầu nữa. Theo một nghĩa khác thì giống như đi vào một bảo tàng tượng sáp vô cùng chân thật vậy, nhưng lần này hắn còn có việc cần phải làm... ...
Trương Hằng đuổi theo vết máu từ thư viện đến trước một trại trẻ mồ côi.
Cả quá trình không hề dễ dàng, mặc dù bắp chân của bóng đen bị thương nặng, nhưng với sự trợ giúp của vũng chất lỏng màu đen, hắn không cần dùng chân để chạy trốn, tuy nhiên bị nhốt trong bức tường xi măng rõ ràng cũng không dễ chịu, hắn cần phải thỉnh thoảng chui ra khỏi bức tường để thở.
Điều này sẽ để lại máu trên mặt đất, và những giọt máu đó vẫn có thể nhận dạng được, chúng đặc hơn máu của người thường, màu cũng sẫm hơn, gần như đen thẫm, và tỏa ra mùi hôi thối, mặc dù vậy, việc truy tìm dấu vết của một mục tiêu nào đó trong một thành phố rộng lớn vẫn không phải là điều dễ dàng.
Trương Hằng đeo cung phản quang, một tay cầm đèn pin, một tay cầm điện thoại, mở bản đồ Gaode trên đó, ngoài hành động tối nay, mô hình hành vi của thứ đó vẫn luôn duy trì sự nhất quán cao, tránh xuất hiện ở những nơi đông người, ra tay với những nhóm yếu thế, do đó rất ít khi bị người chứng kiến, bây giờ hắn bị thương nặng, hẳn sẽ càng thận trọng hơn.