Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 327 - Chương 327: Mặt Nạ Hoảng Sợ

Chương 327: Mặt Nạ Hoảng Sợ Chương 327: Mặt Nạ Hoảng Sợ

Trương Hằng nhìn đồng hồ trên cổ tay, cầm cung đứng tại chỗ cảnh giác một lát, xác nhận thứ kia không quay lại nữa mới xoay người đi kiểm tra người đeo mặt nạ ở sau lưng, tháo mặt nạ của người đó ra.

Có vẻ người đeo mặt nạ này cũng là sinh viên trong trường, nhưng hai tay bị trói sau lưng, miệng bị bít tất bịt kín, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Mãi tới khi được Trương Hằng tháo sợi dây thừng trên tay thì nàng vừa khóc vừa bò xuống dưới mặt bàn đọc sách gần đó, cơ thể không ngừng run rẩy.

Trương Hằng nhặt thẻ sinh viên dưới đất lên, thấy tên bên trên, Lý Thánh Nguyệt.

-Không sao, nó đã chạy xa rồi.

Trương Hằng đặt cung tên sang một bên, rồi đưa thẻ sinh viên cho Lý Thánh Nguyệt.

Lý Thánh Nguyệt vẫn còn đang run, nửa phút sau nàng mới đột nhiên bừng tỉnh sau cơn ác mộng, nhận lấy thẻ sinh viên, rồi dùng giọng điệu vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi:

-Trương Hằng?

-Ngươi biết ta à?

Trương Hằng bất ngờ hỏi.

-Ta không biết ngươi, nhưng nó tới để tìm ngươi.

Lý Thánh Nguyệt run rẩy nói, chuyện xảy ra đêm nay đã hoàn toàn vượt xa phạm vi nhận biết của nàng. Bây giờ nhớ tới vẫn khiến nàng cực kì sợ hãi, nhưng nàng vẫn cố gắng nói hết những gì mình biết cho Trương Hằng.

-Sau khi kết thúc kỳ thi thì thời gian đóng cửa của thư viện đã đổi thành sáu giờ tối, buổi chiều ta muốn tới thư viện đọc sách thì phát hiện một đứa bé bên ngoài thư viện, nó khoảng bảy tám tuổi, muốn vào đây đọc truyện manga, nhưng không qua được máy kiểm tra trong thư viện. Mà vừa hay thầy trực khu mượn sách không ở đây nên ta đã quét mã mở cửa cho nó, ta tận mắt nhìn thấy nó đi lên tầng hai khu truyện mâng, ta còn nói với nó sau khi đọc xong thì lên tầng 7 tìm ta, ta sẽ đưa nó ra ngoài.

-Kết quả ta mới đọc sách được một lát thì nó đã đi tới cạnh ta, hỏi ta có biết ai tên là Trương Hằng hay không, còn nói người tên Trương Hằng này cũng là sinh viên trong trường chúng ta. Ta cười rồi nói với nó là trường chúng ta có rất nhiều người, ta không thể biết hết tất cả được. Ai ngờ vừa nghe xong vẻ mặt của nó đã sa sầm lại.

Lý Thánh Nguyệt nhớ lại tình huống lúc ấy thì vẫn không thôi hết hồn:

-Ta chưa từng thấy đứa trẻ nào tỏ ra lạnh lùng kinh khủng như vậy, tựa như chỉ một giây sau nó sẽ giết chết ta vậy, nhưng sau đó nó không nói thêm gì, tự mình rời đi. Ta bắt đầu hơi sợ hãi, không thể đọc thêm sách được nữa, ngồi thêm được mười phút thì định rời thư viện, nhưng khi ta xuống tầng hai khu truyện manga lại không tìm thấy nó ở đâu cả.

-Thật ra lúc ấy ta đã tìm khắp cả thư viện, lục soát từng tầng cũng không nhìn thấy nó. Ta nghĩ nó đi cùng người khác ra khỏi thư viện rồi, nhưng vì lý do an toàn nên ta vẫn cố gắng ngồi lại trước khi cửa thư viện đóng, trước khi đi ta đã vào nhà vệ sinh, kết quả lại nhìn thấy trong gương, trong gương...

Lý Thánh Nguyệt nói tới đây thì giọng trở nên run rẩy.

-Nhìn thấy vách tường tan ra, rồi biến thành một bãi chất lỏng màu đen?

Lý Thánh Nguyệt hơi gật đầu, nói:

-Bãi chất lỏng màu đen kia rơi xuống vai ta, rồi từ cổ leo lên mặt ta, ta cảm giác bản thân không thể thở nổi nên giãy giụa muốn chạy ra bên ngoài, nhưng chân của ta không thể nhấc lên được. Cảm giác đó rất tệ, sau đó ta đã ngất đi, chờ tới lúc tỉnh lại đã phát hiện mình bị trói ở đây... ...

Trương Hằng đưa Lý Thánh Nguyệt tới dưới tòa ký túc xá nữ, vừa hay nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Hi Hi, nói rằng bãi chất lỏng màu đen kia đột nhiên dừng tấn công bọn họ rồi biến mất tích, hỏi hắn đang ở đâu, tình huống chỗ hắn thế nào.

Trương Hằng chưa kịp nhắn lại thì đã nhận được một lời mời kết bạn.

Tên là - Ngươi lúc nào cũng tỏ ra không vui (#`o′).

Trương Hằng nhấp từ chối, hai giây sau lại có một cái tên như thế đưa ra lời mời kết bạn, bên trong phần ghi chú còn có thêm một hàng chữ:

"Không ai có thể từ chối ta hai lần, không ai!(? *? ? )?"

Trương Hằng nhìn vào, lại nhấp từ chối.

Kết quả gần như trong nháy mắt, thông báo xin kết bạn lập tức xuất hiện, ghi chú là:

"Lanh trí như ta cũng biết ngươi sẽ nhấp từ chối, bị ta đoán trúng rồi chứ gì, hừ hừ (≧? ≦*)."

Lần này Trương Hằng nhấp vào chấp nhận, rồi gõ chữ:

"Có ý gì?"

"Có."

Ngươi lúc nào cũng tỏ ra không vui (#`o′) lập tức trả lời, sau đó nói:

"Đừng đừng đừng, đừng có kéo ta vào danh sách đen, ta lấy Wechat của ngươi từ chỗ Thẩm Hi Hi, kết bạn là chính."

"Hả?"

"Ngươi là tên vừa máu lạnh lại không có phong độ, nhưng xem ra vẫn là người giữ chữ tín, vậy mà lại không nhân cơ hội chạy trốn, thứ kia do ngươi xử lý à?"

"Không liên quan tới ngươi."

"Chậc chậc chậc, ta hỏi là vì tốt cho ngươi thôi, ngươi không biết vừa rồi chúng ta đã gặp nguy hiểm thế nào đâu. Suýt chút nữa, thật sự chỉ suýt chút nữa thôi đã gg* toàn diệt rồi, đây chính là cơ hội ngàn năm mới có một đó. Vừa rồi Thẩm Hi Hi còn hỏi ta sau khi chúng ta tách ra ngươi đã đi đâu, nếu ta mà nói tên người cứu bọn ta cho nàng biết thì nhân số hậu cung của ngươi có lẽ sẽ thêm một người đấy."

(*gg: Goodgame: được xem như bắt tay, ôm đối thủ khi trận đấu kết thúc. )

"Ngươi không đau bụng à?"

Trương Hằng hỏi.

"Cảm thấy đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn dư chấn T-T, chờ tý nữa ta phải tới bệnh viện nhân dân ghi tên, kiểm tra qua một chút."

Ngươi lúc nào cũng tỏ ra không vui (#`o′) trả lời rất nghiêm túc, nhưng nàng lại nhanh chóng gửi thêm một tin khác:

"Bình tĩnh bình tĩnh, ta biết ngươi không thích nổi tiếng nên đã nói với nàng đừng để ngươi biết thân phận người chơi của ta, khuyên ngươi tránh xa công viên một chút. Nàng không biết ngươi cũng là người chơi, à đúng, ta còn nói với nàng chúng ta quen biết qua mạng lúc chơi game, ngươi còn hẹn ta đi ăn bún cay thập cẩm nữa, đừng quên đó. ヽ(? ? ▽? ) ノ"

Bình Luận (0)
Comment