Theo tiến trình trò chơi, Trương Hằng cũng ngày càng tò mò về thân phận của lão nhân mặc Đường trang, trong khoảng thời gian không tồn tại ở quán cà phê, hai người đã có một cuộc trò chuyện ngắn, lão nhân kia từng tiết lộ, sở dĩ tặng Trương Hằng món quà này là để hắn tham gia trò chơi này với tư cách là người đại diện.
Suy ra từ đó, điều này có phải cũng có nghĩa là trên thế giới này còn có những người đại diện khác, trên người họ cũng có những năng lực siêu nhiên khác nhau.
Tâm trạng của Bruno tối nay rõ ràng khá tốt, không biết có phải do tác dụng của LSD đối với não hắn không, hắn không dừng lại mà tiếp tục thao thao bất tuyệt nói tiếp: "Ta đã gặp nàng, trong một bữa tiệc du học sinh, ta thấy nàng đi về phía ta, nàng đến vì ta, bởi vì những người khác trong biệt thự đều không nhìn thấy nàng."
"Có khả năng chỉ là ngươi dùng quá nhiều thuốc, mất đi lý trí." Trương Hằng cau mày, đưa ra một khả năng.
"Không, nàng là thật, chân thực như chúng ta vậy, không, khoan đã... nàng chân thực hơn cái thế giới nhàm chán bên ngoài kia, mặc dù lúc đó ta đúng là đã dùng khá nhiều, lúc đầu ta cũng từng nghi ngờ sự tồn tại của nàng, nhưng những chuyện xảy ra sau đó chứng minh, ta không hề mất đi lý trí."
Bruno dừng lại một chút: "Trong số những người bạn ta kết giao, rõ ràng có người bề ngoài xưng huynh gọi đệ với ta nhưng sau lưng lại rất căm ghét ta, ta cũng đoán được người đó là ai, dù sao ta vừa mới cướp bạn gái của hắn, mặc dù chỉ một tuần là ta đã chán ngấy... nhưng để trả thù ta, hắn đã lén gọi điện cho cảnh sát, khi bữa tiệc diễn ra được một nửa thì những cảnh sát đó ập vào, mặc dù chúng ta đã dùng động tác nhanh nhất để tiêu hủy phần còn lại, nhưng sau đó mọi người đều bị đưa đến bệnh viện để kiểm tra.
"... Ngôi trường ta học cũng được coi là trường danh tiếng ở Úc, nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, sẽ bị xử lý đuổi học, ta thì không quan tâm lắm đến chuyện này, nhưng dù sao cũng đã ở đó lâu như vậy, còn một năm nữa là tốt nghiệp, lúc này bị đuổi học thì bên nhà chắc chắn sẽ không hài lòng, đặc biệt là mấy ông già cổ hủ kia, nói không chừng ta sẽ mất đi một nửa tiền tiêu vặt, nhưng kết quả kiểm tra cuối cùng đã ra, ngươi đoán xem thế nào, ta là người duy nhất trong bữa tiệc đó không đụng đến những thứ đồ chơi nhỏ đó."
Trên mặt Bruno hiện lên vẻ đắc ý: "Đáng cười hơn là, khi cảnh sát ập vào, thậm chí ta còn phê đến mức không thể tự đứng dậy được, mà từ đó về sau, bất kể ta có sử dụng bao nhiêu thì cũng không thể bị các thiết bị y tế phát hiện ra, nước tiểu, máu, nước bọt... ngươi muốn dùng gì cũng được, đây là phép màu, phép màu thực sự!"
"..."
Trương Hằng không biết nên nói gì cho phải, Bruno hẳn cũng đã gặp phải tình huống gần giống như hắn trước đây, nhưng năng lực hắn ta có được lại có phần... khó mà đánh giá, may thay nhìn vẻ mặt của hắn ta thì có vẻ khá hài lòng, đây có lẽ cũng là sức mạnh siêu nhiên mà những kẻ nghiện ngập như hắn ta luôn mơ ước.
Trương Hằng không tiếp tục chủ đề này nữa, hắn lại nâng con dao phết bơ trên tay lên thêm vài centimet, mở lời: "Ngươi đã động tay động chân vào máy bay của ta, còn dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt ta, là cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
"Không, ta không hề nghi ngờ ngươi có khả năng giết chết ta, nhưng... ta tin rằng ngươi sẽ không làm vậy." Bruno cười nói, mặc dù cổ đã rỉ máu nhưng giọng điệu vẫn rất thoải mái.
"Tại sao?"
"Ngươi cũng không muốn vì thiếu một phi hành gia trong đội ngũ cuối cùng mà khiến cho kế hoạch Apollo 11 phải hoãn lại chứ, như vậy thì chúng ta đều không thể hoàn thành nhiệm vụ chính được." Bruno chớp chớp mắt: "Ta đã dám xuất hiện ở đây, điều đó có nghĩa là danh sách cuối cùng đã được định sẵn."
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên bên ngoài.
-Xem ra Nancy đã giải quyết được gã mập mạp kia rồi.
Bruno cười nói.
-Mike bên kia không cần bận tâm, tôi đã để lại cho anh ta một phần đại lễ, tôi có chứng cứ có thể chứng minh được cái chết của học sinh trung học có liên quan đến anh ta, anh ta cho rằng mình đang ứng phó với câu hỏi của đội điều tra tai nạn, nhưng trên thực tế thứ chờ anh ta lại là cảnh sát liên bang, cho nên trong vòng trò chơi này anh ta đã bị loại, cứ như vậy chỉ còn lại ba người chúng ta, tôi đề nghị trước khi lên mặt trăng, ba người chúng ta có thể bồi dưỡng tình cảm một chút, như vậy có thể giúp nhiệm vụ tiến hành thuận lợi hơn... Ví dụ, chúng ta có thể bắt đầu với việc trả lại đạo cụ trò chơi của tôi.
-Vậy hả, nhưng đáng tiếc tôi không cho là như vậy.
Trương Hằng nói rồi thu hồi con dao bơ trong tay:
-Nhờ phúc của anh, tôi lại nhớ về chuyện lúc trước, phát hiện tôi đích xác đã bỏ sót không ít thứ, trong đó có một chuyện rất thú vị, anh có muốn nghe một chút không?
-Tại sao lại không? Dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian mà.
Bruno mặc áo choàng tắm ngồi trên sô pha, đưa tay sờ sờ cổ họng mình, tuy Trương Hằng không nói rõ, nhưng động tác thu đao này đã thể hiện thái độ của cậu ta, Bruno đối với việc này vẫn rất hài lòng.
-Hôm nay là ngày gì?
Trương Hằng đột nhiên hỏi.
-Tôi không biết, chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày Apollo 11 ra mắt...
Bruno nhún vai.
-Tôi không nói về thời gian trong phó bản, mà là ngày ở thế giới thực trước khi phó bản bắt đầu.
-Tại sao lại hỏi về nó chứ?
-Anh có từng nghĩ tới cái vấn đề, một gã không có gì ngoài nhát gan, hèn nhát, mập mạp, sau khi bị đoàn đội của hắn vứt bỏ, vì sao hắn không tìm kiếm một đoàn đội mới nguyện ý tiếp nhận hắn, mà phải lựa chọn một mình tham gia phó bản đơn có độ khó nguy hiểm cao hơn?