Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 55 - Chương 55: Thù Lao

Chương 55: Thù lao Chương 55: Thù lao

Từ lúc con quái vật chạy trốn đến khi bị đâm đều diễn ra rất nhanh, Trương Hằng không nghĩ đến trận chiến đấu này lại kết thúc nhanh như vậy, nhìn thấy con quái vật kia rơi xuống, hắn giảm tốc tốc độ xe, dừng ở cửa đường hầm.

Ông lão đẩy cửa xe đi tới, ngồi xuống, thăm dò hô hấp của nó.

"Kết thúc rồi à?" Trương Hằng dẫm phanh, cũng đi xuống xe.

"Ta hi vọng ta có thể nói là đã kết thúc, tiếp đến hai chúng ta đều có thể nơi nào lại về nơi đó, nên làm gì thì làm nấy. Nhưng tình huống có chút không thích hợp, quá trình này không khỏi quá dễ dàng." Ông lão nhíu mày:

"Ta cùng nó dây dưa hai tháng, nếu nó dễ xử lý như vậy, ta cũng sẽ không kéo dài đến tận hôm nay."

"Dùng sự hiểu biết của ngươi về nó, nó còn thủ đoạn gì chưa sử dụng sao?"

Trương Hằng hơi đến gần, trước đó hắn từng kinh hồn nhìn thoáng qua thứ này trên kính chắn gió, hiện tại đã có thể nhìn rõ toàn cảnh.

Cơ thể của nó lớn hơn khỉ, to bằng đứa trẻ em 6,7 tuổi. Tứ chi lại rất ngắn nhỏ, bên ngoài có bộ lông max vàng óng, đây cũng là nguyên nhân khiến lần đầu tiên Trương Hằng nhìn thấy nó cho rằng giống khỉ, mà bắt mắt nhất không gì bằng bộ phận sinh dục giữa hai chân nó, lớn gấp 3 người đàn ông bình thường.

Trương Hằng rất khẳng định, con này không thuộc về bất kể một loại sinh vật nào đã biết trên trái đất.

"Sùng bái sinh sản, rất nhiều thổ dân đều có sở thích như vậy, mặt khác ngươi có lẽ đã hiểu lầm gì đó, có lẽ nhìn ta rất già, nhưng không già như ngươi nghĩ. Molesby là quái vật sống hơn 20 nghìn năm trước. Ta và ngươi đều không biết gì về nó, cho nên cảm ơn Google và Wikipedia, để cho ta có thể ở sưu tầm ít thông tin về nó trên mạng."

Ông lão tay chống đầu gối đứng lên, rút trường thương cắm trên thi thể ra:

"Chúng ta..."

Hắn mới vừa nói ra hai chữ này, trên gương mặt bỗng nhiên mát lạnh, có vài giọt dịch nhờn từ trên rơi xuống.

"Ảo thật đấy!"

Ông lão thở dài. Sau một khắc, cái bóng màu đen từ đỉnh đường hầm nhảy xuống.

Không ai từng nghĩ tới trong đường hầm lại còn Molesby khác!

Động tác của nó rất nhanh, trực tiếp từ bên trên nhào xuống, đè ông lão ngã trên mặt đất, sau đó hé miệng muốn cắn cổ ông ấy, nhưng lại bị cây thương chống ngang hàm răng.

Tình huống ông lão có vẻ rất tệ, mũ lưỡi trai của hắn rơi bên cạnh, tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, liều mạng cầm trường thương trong tay, nhưng lại chỉ chiếm thế bị động.

Sức mạnh của hắn không bằng quái vật Molesby, trường thương cách ngực càng ngày càng gần.

Trương Hằng cho rằng hắn sẽ dùng chiêu giống như trong quá Maid cafe, nhưng không biết sức mạnh của hắn đã suy giảm đến mức này. Tuy rằng trong thế giới đứng im nhưng hắn lại không thể sử dụng, tóm lại bộ dáng của hắn bây giờ nhìn vô cùng chật vật.

Trương Hằng biết rõ mình nhất định cần làm gì đó, thế là hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về xe, lấy cung SF, giương cung cài tên, một mũi tên bắn về phía quái vật kia.

Khoảng cách gần như vậy chắc chắn không tồn tại khả năng bị trượt.

Mũi tên đã được như ý nguyện đâm vào trong da con quái vật kia, nhưng lại không có cách nào tiến thêm một bước. Trương Hằng có chút ngoài ý muốn, trước đó nhìn thanh trường thương rỉ sét kia đâm thủng ngực Molesby dễ như trở bàn tay, hắn còn tưởng rằng con quái vật này cũng chỉ bình thường. Nhưng xem ra mức độ cơ bắp rắn chắc của nó chỉ sợ đã có thể đuổi kịp cây nhỏ vẻ đường.

Bị trúng công kích, Molesby quay đầu hung dữ nhìn người nào đó, nhưng cũng không có động tác khác, nó hiển nhiên xác định được ai có sức uy hiếp hơn, dự định xử lý ông lão trước sau đó đến Trương Hằng.

Về sau Trương Hằng lại bắn hai mũi tên, phát hiện không có hiệu quả, quyết đoán vứt đi cung tên hướng về phía sau chạy đi.

Ông lão cho rằng Trương Hằng muốn lái xe chạy trốn, cách làm này thực sự quá ngu xuẩn, nếu như ông ta chết rồi, một mình hắn không thể nào chạy thoát khỏi Molesby.

Kết quả 7 giây sau hắn nhìn thấy chiếc Audi màu đen dừng sát ở ven đường chẳng những không rời đi, ngược lại tăng tốc hướng mình lao đến, đèn pha chói mắt giống như là muốn chói mù con mắt hắn, tầm mắt con quái vật kia hiển nhiên cũng chịu ảnh hưởng. Trong lúc ngây người, thân thể của nó đã bị đâm bay ra xa, cùng lúc đó đầu xe Audi cũng lõm một mảng lớn, Trương Hằng tính toán chuẩn xác phanh xe ở phút cuối, đầu hắn đập về phía trước dưới lực quán tính, đập vào túi khí an toàn.

Cuối cùng bánh xe cách cánh tay trái của ông lão chỉ có khoảng cách không tới một cm, đây là cách công kích có lực sát thương lớn nhất mà Trương Hằng có thể nghĩ đến, với độ rắn chắc của con quái vật kia hẳn là phải dùng 2 tấn sắt thép đập vào người thì mới có tác dụng.

Nhưng cách này hiển nhiên đã chọc giận Molesby, nó bị đâm bay ra ngoài, rơi xuống đất cũng chỉ lăn một vòng lại bò dậy, ánh mắt lành lạnh nhìn Trương Hằng trên ghế lái, cong lên bắp chân, dồn sức vào lòng bàn chân.

Nhưng mà sau một khắc, một chùm tia chớp từ gầm xe Audi bay ra, đâm trúng nó trụi lủi đầu, từ trên trán xuyên qua gáy, khiến nó dính vào vách đường hầm.

Thi thể Molesby run rẩy 2 cái, sau đó nằm yên không nhúc nhích như một miếng thịt khô.

Ông lão chui ra từ gầm xe Audi đầy bụi đất, hùng hùng hổ hổ đi đến mặt tường, xác nhận con quái vật thật sự đã chết đến không thể chết hơn được nữa, lúc này mới nhìn Trương Hằng, duỗi ra ngón tay cái:

"Nai xừ!"

Trương Hằng cởi dây an toàn, dạo qua bờ sinh tử một vòng để cho tinh thần hắn mệt mỏi, hắn tựa lưng vào ghế ngồi:

"Không phải ngươi nói đêm nay chúng ta 2 đánh 1 sao, chuyện vừa rồi là sao?"

"Tối nay là 2 đánh 1 không sai, chẳng qua là ta không nghĩ tới nó có hai thân thể."

Ông lão nhún vai, lộ ra hết sức vô tội:

"Trước đó trong lúc ta đuổi theo nó, nó chưa từng lộ ra điều này, xem ra là dự định giữ lại để âm mưu ta, cũng may đêm nay ta tìm được giúp đỡ."

"... ..."

"Tốt, đừng uể oải như vậy, ta cũng sẽ không để ngươi làm việc không công."

Ông lão rút trường thương từ trên tường ra, một lần nữa tháo thành từng đoạn, bỏ vào trong túi du lịch cũ, sau đó hắn vén tay áo lên, cắm tay phải vào trong đầu bị bắn thủng của Molesby, ở bên trong quấy quấy, cuối cùng móc ra một mảnh xương còn dính óc xám trắng ném cho Trương Hằng.

"Thù lao của ngươi."

Trương Hằng trơ mắt nhìn vật kia rơi trên mặt đất, không có một chút ham muốn nào bắt lấy vật kia.

"Không nên bị bề ngoài của nó lừa gạt, nếu như dùng số liệu trò chơi để tính toán thì vật này đạt khoảng cấp C, ngươi có thể tự mình dùng cũng có thể bán đấu giá cuối năm, chỉ là ngươi đã có quà ta tặng trước đó, vậy nên tác dụng vật này với ngươi cũng không nhiều."

Bình Luận (0)
Comment