"Vậy tại sao thi thể của cô bé lại bị cảnh sát tuần tra phát hiện ra?"
"Có rất nhiều khả năng, có lẽ kẻ gây án quá căng thẳng, không buộc chặt dây, có lẽ vừa lúc có thứ gì đó đi qua, làm đứt dây..." Holmes nói: "Ta không phải đoán bừa đâu, ngoài vấn đề về thời gian mà ta đã nói, ta thực sự cũng phát hiện ra dấu vết bị dây thừng trói trên cổ tay của nạn nhân, như vậy thì mọi chuyện có thể giải thích được rồi, thi thể của cô bé đã ngâm trong nước rất lâu nhưng thời gian thực sự thoát ra trôi đến nơi bị phát hiện thì không lâu."
"Nhà máy dệt John là nhà máy dệt ở thượng nguồn gần đây nhất, cũng là nơi ta nghi ngờ đầu tiên, ngoài ra trong tóc của cô bé ta còn tìm thấy một số tinh thể màu xanh, là đồng sunfat ngậm nước tạo thành đồng sunfat ngậm năm nước và thật trùng hợp là bên cạnh nhà máy dệt John đúng là có một nhà máy hóa chất, đây cũng là căn cứ quan trọng nhất để ta đưa ra suy đoán cuối cùng." Holmes nói.
"Trăm nghe không bằng một thấy, như vậy đã nâng điều tra hình sự lên gần đến trình độ khoa học chính xác rồi." Trương Hằng cũng phát ra lời ca ngợi chân thành.
Holmes nghe lời khen ngợi mặc dù không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt trông vẫn rất hữu dụng, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Còn về suy luận về kẻ gây án, nói ra thì cũng chẳng có gì ghê gớm."
"Xin được nghe chi tiết."
"Chúng ta đều biết kẻ gây án muốn chiếm tiện nghi của nạn nhân nhưng đã bị đứa trẻ phản kháng kịch liệt, cô bé rất dũng cảm, liên tục vật lộn với đối phương nhưng đành chịu thua vì chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn, vì vậy cuối cùng cô bé vẫn không thoát được, tuy nhiên tên đó cũng không được thoải mái bao lâu, đã bị nạn nhân cào rách da, mặc dù thi thể đã ngâm trong nước rất lâu nhưng kẽ móng tay vẫn còn sót lại một phần mô da, đây có lẽ cũng là lý do khiến hắn tức giận đến mức bóp chết cô bé."
"Khoan đã... Ngươi nói đứa trẻ này bị bóp chết?"
"Đúng vậy." Holmes rất chắc chắn nói.
"Nhưng đầu của cô bé không phải bị đánh mạnh sao?" Trương Hằng hỏi.
"Như ta đã nói, hai người đã có một hồi vật lộn, xét theo vết thương thì ta có khuynh hướng cho rằng đầu cô bé đã đập vào bàn nhưng không gây tử vong, thứ thực sự khiến cô bé tử vong vẫn là ngạt thở, không phải ngạt thở trong nước, mà là bị người khác bóp cổ, trên cổ cô bé có vết bầm tím nhưng sau khi ngâm nước thì rất khó phát hiện, người bình thường có lẽ không dễ phát hiện ra, còn nói rằng họ quen biết nhau cũng là bình thường vào thời điểm đó, trời đã tối, nếu là nam nữ không quen biết, gần như không thể ở chung một phòng."
"Vậy còn chiều cao, ngươi nói hắn cao khoảng sáu thước thì suy đoán như thế nào?" Trương Hằng hỏi.
"Ồ, điều này cần một chút kỹ thuật." Holmes nói: "Ta đã mô phỏng vị trí của họ khi đó... ừm, nữ ở dưới nam ở trên, sau đó đối chiếu với vết bầm trên cổ, có thể xác định được hướng và góc của lòng bàn tay, từ đó tính ra chiều cao của kẻ gây án gần bằng ta."
Holmes nói không ngừng, cuối cùng trước khi món ăn được bưng lên đã làm rõ tất cả các suy luận trước đó.
Trên thế gian này có rất nhiều chuyện như vậy, lúc mới nghe kết luận thì thấy rất kỳ diệu, khó tin nhưng một khi biết được quá trình suy luận thì có vẻ cũng không còn bí ẩn nữa, giống như ảo thuật của ảo thuật gia vậy.
"Suy luận thuận thì rất dễ, ví dụ như nhìn thấy bánh mì thì biết là bữa sáng nhưng ngược lại thì không phải vậy, đây cũng là năng lực mà thám tử cần phải rèn luyện, nếu ngươi muốn học thì có thể bắt đầu từ việc đoán nghề nghiệp, từ ống tay áo, giày dép, vết chai ở ngón trỏ và ngón cái, móng tay, áo sơ mi, biểu cảm của một người để đoán ra nghề nghiệp của người đó, ví dụ như vị tiên sinh ở bàn sau ngươi, chỉ cần quan sát là ta có thể biết được hắn vừa từ Afghanistan trở về, là một bác sĩ quân y."
Trương Hằng nghe vậy thì lần đầu tiên trong tối nay lộ ra vẻ mặt kỳ quái, trong lòng nghĩ không thể trùng hợp như vậy được.
Holmes tưởng Trương Hằng không tin, lại nói tiếp: "Chúng ta có thể cược một ván, xem ai có thể nói chính xác nhiều chuyện liên quan đến hắn hơn, yên tâm, trước đây ta chưa từng gặp hắn."
Holmes lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay:
"Tư thế cầm dao của vị tiên sinh này cho thấy ông ta là người học y, trên người rõ ràng có phong thái của quân nhân, vậy thì rõ ràng rồi, ông ta là một bác sĩ quân y, mặt bị rám nắng nhưng làn da vốn dĩ không đen, các khớp thì trắng, do đó ông ta đã ở một nơi nhiệt đới trong một thời gian, nhìn sắc mặt ông ta không được tốt lắm, mặt mày hốc hác, rõ ràng là bị thương, vết thương ở cánh tay trái, vì cánh tay trái của ông ta trông hơi cứng, vậy thì vấn đề đặt ra là, ở nơi nhiệt đới nào có thể khiến một bác sĩ quân y bị thương? Không cần nói cũng biết, chỉ có thể là Afghanistan thôi."
"Trương Hằng nói: "Suy luận hoàn hảo, xem ra ván cược này tôi chỉ còn cách chịu thua."
Holmes nói: "Đừng vội bỏ cuộc như vậy, nếu anh có thể thắng ván cược này, tôi sẽ đưa cho anh xem những vụ án cắt báo mà tôi đã sắp xếp trước đó, anh có gì không hiểu cũng có thể đến hỏi tôi bất cứ lúc nào."
"Trương Hằng nhướng mày, có chút động lòng: "Lời này là thật sao?"
Holmes nói: "Đúng vậy nhưng nếu anh thua thì... ừm, rảnh thì giúp tôi làm thí nghiệm."
"Trương Hằng không quay đầu lại, trực tiếp nói: "Một lời đã định, tên ông ta là " John H Watson, tốt nghiệp trường King's College London, từng phục vụ tại Lữ đoàn bộ binh số 66."
Holmes há hốc mồm: "Anh đoán mò sao? Không nhìn gì cả mà đoán ra được, anh đừng có lừa tôi, tôi tình cờ quen người ngồi bàn đối diện với ông ta."