Vội vàng ăn xong bữa ăn sáng, Trương Hằng lựa chọn một phương hướng, khoác ba lô, tiếp tục đi.
Đời sau, nhóm mê nghiên cứu quân sự Chiến tranh Thế giới thứ hai có thể kể rõ ràng các chiến dịch, bao quát an bài chiến lược đôi bên, kế hoạch tác chiến, chiến thuật so sánh... Nhưng đối với Trương Hằng hiện tại mà nói việc này quá mức cấp cao, trừ phi hắn có thể nhập thân vào dạng người chỉ huy như Carl • Gustaf • Emil • Mannerheim, hoặc là Kliment • Yefremovich • Voroshilov, nếu không những việc người bình thường có thể làm trong cuộc chiến này rất giới hạn.
Trong chiến tranh chân chính không có anh hùng, mặc kệ ngươi dự tính thế nào, bắn súng giỏi đến đâu, chỉ cần đi đến chiến trường, tùy tiện một viên đạn lạc cũng có thể mang đi sinh mệnh của ngươi.
Vì tận lực sống sót, Trương Hằng đề ra nguyên tắc cho bản thân là hết sức rời xa địa điểm giao tranh 2 bên, như Vyborg, làng Suma, Kielce hắn khẳng định là sẽ không đi, còn phòng tuyến Maginot —— Mannerheim tiếng tăm lừng lẫy càng đừng nghĩ đi.
Nhưng vấn đề khiến hắn đau đầu nhất bây giờ là không biết mình ở đâu, coi như muốn tránh đi nhũng địa điểm chiến lược trọng yếu kia cũng không biết đi hướng nào.
Trương Hằng đã đi hơn nửa ngày, trong lúc đó lại gặp phải một quân đội Liên Xô, đoán sơ qua nhân số của đối phương hơn trăm người, cũng may Trương Hằng phát hiện ra sớm, xa xa trốn đi, không bị nhóm người kia phát hiện, đối phương lại đang gấp, kéo mấy khẩu pháo rất nhanh qua mặt hắn, dù là như vậy cũng làm cho Trương Hằng kinh sợ chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Trong rừng cây tùng rậm rạp, thông có thể vì hắn cung cấp chỗ trốn, nhưng chúng cũng sẽ che chắn tầm mắt của hắn, khả năng nguy hiểm đã đến, mà hắn vẫn như cũ hoàn toàn không biết gì cả.
Loại này cảm giác không thể khống chế hoàn toàn này thực tế quá hỏng bét, dù sao không ai có thể cam đoan vận may của mình mãi tốt như vậy, mỗi lần đều có thể phát hiện kẻ địch trước một bước.
Trên thực tế phó bản lần này hắn tương đối bất lợi, kỹ năng sinh tồn thì còn giúp được một phần nhưng giống như đàn piano, cải tiến sửa chữa, đua xe loại hình cơ bản đều không phát huy được tác dụng.
Còn cung tên, từ một loại ý nghĩa nào đó Kỹ năng bắn cung lv2 của hắn còn có tác dụng hơn khẩu súng kia, thế nhưng Trương Hằng vẫn luôn không tìm thấy vỏ cây thích hợp làm dây thừng, hơn nữa vũ khí lạnh chống lại vũ khí nóng cũng rất thiệt thòi.
Nghiêm trọng hơn chính là sau khi hắn lại lần nữa cảm nhận đêm lạnh Phần Lan, Trương Hằng rất hoài nghi bản thân ở trong thời gian tiếp theo có thể tỉnh lại hay không.
140 ngày vừa mới qua 3 ngày, thân thể cùng tinh thần của hắn đều đã tương đối mỏi mệt, nếu như không phải có trước đó lẻ loi một mình trên hoang đảo ma luyện, lúc này tám phần hắn đã cảm nhận được tuyệt vọng.
Trong lòng của hắn hết sức rõ ràng tiếp tục như thế không phải biện pháp, chẳng qua là bất kể lựa chọn quân Liên Xô hay đội du kích Phần Lan đều rất bị động, tính phiêu lưu cũng rất cao. Trương Hằng tạm thời không có quyết định.
Buổi sáng ngày thứ tư, hắn lại nghe thấy âm thanh bắn nhau, lần này còn kèm theo tiếng pháo bên trong. Trương Hằng lập tức quyết định thay đổi tuyến đường.
Nhưng mà lần này giá trị may mắn của hắn giống như đã dùng hết, Trương Hằng vẫn luôn chú ý tiếng bắn nhau, không nghĩ tới lại đụng vào một tiểu đội điều tra, tiểu đội này có 11 người võ trang đầy đủ, hẳn là nghe được tiếng giao tranh quyết định trở về, kết quả ngoài ý muốn gặp phải Trương Hằng.
Lần này gặp nhau, đôi bên hiển nhiên đều không chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Trương Hằng cũng không cầm [Cái bóng] trong tay, bằng không thì vạn nhất trên đường hắn nghĩ tới quạ đen coi như xong. Trong dự tính của hắn cũng không suy nghĩ sẽ gặp đối phương gần như vậy, cho rằng như thế nào đi nữa cũng không đến nỗi không có thời gian lấy ra pho tượng. Mà tiểu đội kia đang trong trạng thái trở về, vũ khí đã đặt tại trong tay, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Sau cùng lại là cái áo khoác trên người Trương Hằng cứu hắn một mạng, khả năng nhóm người kia bởi vì nhìn thấy quân trang quen thuộc mới không có ngay lập tức bóp cò súng, thế nhưng rất nhanh bọn họ đã chú ý tới một thân cách ăn mặc dở dở ương ương của người nào đó, còn có đặc thù người châu Á.
Thế 1 tên binh sĩ Liên Xô trẻ tuổi vung vẩy súng máy hạng nhẹ trong tay, vẻ mặt kích động hét lớn gì đó.
Đáng tiếc Trương Hằng đối với tiếng Nga dốt đặc cán mai, chỉ có thể tạm thời từ bỏ từ dự định lấy [Cái bóng ] trong túi, giơ lên hai tay của mình.
Nhưng mà không biết có phải hắn yên lặng chọc giận đối phương hay không, tên lính Liên Xô kia càng ngày càng dữ tợn, hắn không ngừng lặp lại một từ đơn, ngón tay thì đặt trên cò súng.
Đây đại khái là một lần nguy hiểm nhất đời Trương Hằng từng trải qua, ngay tại lúc này hắn không biết mình còn có thể làm cái gì, đây chính là chiến tranh, giết người hay bị giết đều vậy, trên chiến trường mỗi thời mỗi khắc đều có người đang chết, thân thường, kẻ thù, đồng đội... Thần kinh mỗi người đều kéo căng như dây cung, không có người sẽ quan tâm giết nhầm người tha hương.
Ngay cả chính Trương Hằng cũng rằng tên lính Liên Xô cáu kỉnh kia sẽ bóp còn súng.
Nhưng mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới người ngã xuống đầu tiên lại là tên lính cầm súng máy đó.
Một viên đạn không biết từ đâu chui vào huyệt thái dương của hắn, tuôn máu ầm ầm, vẻ mặt phẫn nộ của hắn mãi dừng ở thời khắc này.
Tay bắn tỉa! ! ! Tiểu đội điều tra này hiển nhiên bị thua thiệt bởi tiểu đội du kích Phần Lan không ít, lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt biến đổi, không còn để ý đến Trương Hằng nữa, vừa đổi hướng súng vừa gọi đồng đội che chắn, còn có một người mạo hiểm muốn nhặt khẩu súng máy rơi trên đất.
Nhưng viên đạn thứ hai còn bay tới nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn, ngón tay của hắn mới chạm đến báng súng, thân thể đã ngã xuống, nằm nhoài trên thi thể của đồng đội.
Nhưng điều này cũng làm cho những người khác phát hiện phương hướng của tay bắn tỉa, sử dụng súng trường trong tay bắt đầu đánh trả. Trương Hằng cũng không buông tha cơ hội quý giá này, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới một thân cây nằm ngang bị sét đánh.
Tay bắn tỉa núp trong bóng tối hoàn thành xạ kích, lại giết 2 tên lính Liên Xô chưa kịp được đồng đội che chắn. Kẻ địch... đã bị bắn trúng chưa? Binh lính Liên Xô đứng sau sự che chắn của đồng đội khẩn trương nghĩ, vừa nổ súng vừa dùng tiếng Nga nói gì đó, nửa phút đồng hồ sau có người gan lớn nhô nửa cái đầu ra phía ngoài nhanh chóng nhìn một chút, kết quả an toàn rụt đầu về.
Thế là lại có người đưa đầu ra, vẫn không có tiếng súng truyền tới.
Nhiều lính Liên Xô bắt đầu buông lỏng cảnh giác, lần lượt đi ra khỏi che chắn, giơ súng trường, ngồi nửa người xuống, từng chút một hướng đến gần tay bắn tỉa, trừ cái đó ra còn có hai người hướng tới Trương Hằng. Nhưng lúc này Trương Hằng cũng đã lấy ra [Cái bóng].