Trương Hằng đã làm tốt chuẩn bị đi vào trạng thái cái bóng, nhưng mà sau một khắc tiếng súng đòi mạng kia lại vang lên.
Một người lính Liên Xô đi trước tiên ngửa đầu ra sau, không có điềm báo nào ngã xuống đất, ngay sau đó dừng lại khoảng một giây đồng hồ, đồng bạn phía sau hắn cũng ngã quỵ, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Còn lại 5 người lính Liên Xô lập tức nằm xuống, kinh hoảng giơ súng trường lung tung đánh trả, mà hai người đang hướng tới chỗ Trương Hằng cũng vội vàng quay đầu, đi tiếp viện đồng đội đang nguy hiểm, trong lúc nhất thời, trong rừng vang lên toàn tiếng súng.
Nhưng sự phản kháng bất lực này cũng không thể ngăn cản cái chết. Tay bắn tỉa núp chỗ tối lợi dụng lúc kẻ thù tìm kiếm che chắn để đổi vị trí. Tất cả những phát bắn của binh lính Liên Xô đều vô dụng.
Mãi đến khi lại có ba người ngã xuống, hai tên lính Liên Xô dư lại sau cùng không tiếp nhận được áp lực tinh thần lớn như vậy, ném vũ khí trong tay, thừa dịp đối phương lắp đạn, xoay người chạy như điên vào trong rừng cây.
Người chạy xa nhất trong bọn họ cũng khoảng 150 mét, nhưng đáng tiếc là khoảng cách này không đủ để bảo vệ tính mạng của hắn.
Thời điểm tiếng súng vang lên, đầu hắn cũng cắm xuống đấy, máu tươi nhiễm hồng sau gáy của hắn.
Không đến 4 phút, 11 binh lính Liên Xô đều phơi thây nơi lạnh lẽo này.
Mà tay bắn tỉa núp trong bóng tối không lãng phí bất kỳ viên đạn nào. Sau đoạn gỗ, Trương Hằng đổ sạch tất cả mọi thứ trong balo vải bạt, từ bên cạnh nhặt lên một nhánh cây, thử phát tín hiệu đầu hàng, nhưng mà ba lô mới vừa giơ lên một nửa đã bị viên đạn bắn trúng.
—— Nhưng điều này đã đủ để chứng minh thái độ của tay bắn tỉa, đối phương hiển nhiên không có ý định buông tha bất kỳ vật sống nào bên trong rừng rậm này.
Trương Hằng suy đoán rất có thể là bởi vì quân phục Liên Xô của hắn gây nên hiểu lầm, đáng tiếc ngôn ngữ 2 bên không thông, ngay cả cơ hội giải thích hắn cùng không có.
Trước đó đối phương nổ súng cũng không phải vì cứu hắn, chỉ là bởi vì đám binh Liên Xô kia đang tranh chấp với hắn từ trạng thái động thành tĩnh, sáng tạo ra cơ hội xạ kích tốt nhất mà thôi.
Đây là một người vô cùng tỉnh táo, tự tin, đáng sợ. Từ trình tự lựa chọn mục tiêu của hắn có thể nhìn ra: xử lý tay súng máy có lực uy hiếp nhất, sau đó lại giải quyết người muốn nhặt súng, lợi dụng tiểu đội Liên Xô đang sợ hãi liên tục bắn giết, về sau ung dung đổi đạn và chỗ nấp, lạnh lùng hoàn thành thu hoạch đầu người. Đối mặt với hai tên đào binh đã hoàn toàn mất đi ý chí, hắn cũng không có có ý thu tay. Hắn không lựa chọn mục tiêu gần hắn nhất, mà là trước bắn giết người ở xa nhất, sau đó mới đến gần. Còn Trương Hằng có sức uy hiếp nhỏ nhất, thì bị hắn xếp ở sau cùng.
Toàn bộ quá trình chẳng những biểu hiện khả năng bắn tỉa của hắn còn bộ lộ sự tỉnh táo và kín đáo.
Trương Hằng phát hiện tình cảnh của bản thân hiện tại không tốt hơn trước bao nhiêu, vẫn ở biên giới tử vong như cũ, chỉ là kẻ thù từ tiểu đội Liên Xô biến thành đội du kích Phần Lan mà thôi. Nhưng xem kết quả đối kháng song phương, thực lực vế sau càng mạnh hơn, một đống thi thể ngổn ngang lộn xộn chính là minh chứng tốt nhất.
Cứ kéo dài tình huống chỉ càng bất lợi cho hắn, đối phương quen thuộc tình hình rừng rậm này bỏ xa hắn, lúc nào cũng có thể đi vòng qua mặt hắn. Trương Hằng không tiếp tục chờ đợi, một tay cầm tượng gỗ, một tay rút súng ngắn, ở trong lòng lặng yên nghĩ quạ đen.
Sau một khắc, quạ đen đứng ở trong bóng tối chậm rãi mở mắt.
Thời điểm Trương Hằng đối nó, thân thể chấn động mạnh một cái, về sau cảm giác linh hồn bản thân dường như bị hút vào một vòng xoáy màu đen không thấy đáy.
Hắn ở bên trong vòng xoáy không ngừng rơi xuống, nhưng mà kỳ dị là thân thể lại càng ngày càng nhẹ, mãi khi biến thành một cái lông vũ, rơi trên mặt đất, hắn mở to mắt, nhìn cây bạch dương trắng trên đỉnh đầu cùng tuyết đọng trên nhánh cây.
Mặc dù đã có một lần kinh nghiệm, nhưng lại tiến vào trạng thái này vẫn sẽ cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau đoạn gỗ, thân thể Trương Hằng đã hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn lại một cái bóng nhàn nhạt trên mặt đất. Dưới trạng thái này, hắn mất đi toàn bộ phản ứng sinh lý, không có cách nào nói chuyện, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào, thị giác chỉ giới hạn ở một mảnh nhỏ bầu trời trên đầu.
Nhưng đã trải qua thí nghiệm trước đó, hắn tìm được biện pháp giải quyết chuyện này, chỉ cần tùy tiện tìm cái cây in cái bóng của hắn vào là có thể nhìn được tình huống chung quanh.
Mặc dù tốc độ của hắn có suy yếu khi biến thành cái bóng, nhưng bởi vì không cảm giác được mệt mỏi, cũng không cần để ý chướng ngại trên đường, tốc độ không tính chậm.
Hắn chỉ tốn không tới 50 giây đã chạy tới nơi cuối cùng nổ súng, lại tốn 20 giây tìm chỗ nấp, địa thế nơi đó so chung quanh hơi cao một ít, tầm nhìn khoáng đạt, có hai tảng nham thạch có thể che chắn. Vết tuyết đọng bên trên lộ ra có người ở nơi này.
Nhưng tay bắn tỉa xuất quỷ nhập thần kia lại không chú ý tới, Trương Hằng lại di chuyển đến nơi khác, trên tuyết hiện lên dấu chân hắn, lúc này hắn đã từ con mồi biến thành thợ săn.
Lại qua nửa phút đồng hồ,"vật thể" chìm trong tuyết trắng dần hiện ra, nếu như không cẩn thận quan sát thực sự rất khó phát hiện vật kia tồn tại.
Đây là một bộ trang phục ngụy trang màu trắng, trên mặt đeo mặt nạ trắng của đội viên du kích Phần Lan, che phủ bản thân cực kỳ chặt chẽ, chỉ có một đôi mắt lộ ở bên ngoài, toàn bộ dung hợp vào tuyết trắng, một tay cầm súng trường, một tay cầm ván trượt tuyết. Hắn muốn đi qua để xác nhận kết quả cuộc chiến.
Nhưng mà hắn nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, mục tiêu trốn sau khúc gỗ giờ đây đứng sau lưng mình.
Những đội viên du kích Phần Lan xuất quỷ nhập thần ở Chiến tranh mùa đông mang đến ác mộng cho quân Liên Xô, không phân ngày đêm quấy rối tập kích chiến sĩ Liên Xô đang mệt mỏi, chính là dựa vào thuật ngụy trang xuất sắc cùng tính cơ động. Nhưng ưu thế mà bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lần này lại gặp khiêu chiến.
Trương Hằng chỉ còn là cái bóng có thể lựa chọn di động thẳng tắp, đồng thời không phát ra một âm thanh nào, lại tăng thêm có bóng cây xung quanh hỗ trợ, cho dù hắn sờ vào mặt nạ của tay bắn tỉa, người kia cũng không phát hiện.
Trương Hằng giơ súng, ngắm chuẩn đầu mục tiêu, cách trạng giải trừ cái bóng chỉ còn lại mười mấy giây đồng hồ, một khi hết thời gian hắn sẽ về trạng thái cơ thể bình thường, chỉ cần bóp cò súng là có thể giải quyết phiền toái trước mắt.
Đây là lần thứ nhất Trương Hằng giết người, hắn có chút hơi do dự, thế nhưng lý trí nói cho hắn biết không có lựa chọn thứ hai, với kỹ thuật bắn khủng bố cùng quen thuộc địa hình của đối phương, coi như cho hắn chạy trước 3 phút đồng hồ hắn cũng chưa chắc có thể trốn được.