Ngày nay, mọi thứ đã trở thành quá khứ, những cơ hội lịch sử đã bỏ lỡ có thể bù đắp bằng nỗ lực nhưng những vết thương sâu sắc còn sót lại trước đây thì dù hậu thế có nỗ lực thế nào cũng không thể xóa nhòa được.
Trương Hằng tranh thủ thời gian đếm ngược để ôn lại một chút lịch sử liên quan, rồi mở mắt ra, hắn thấy mình đang đứng trong một khu chợ, ngay cả ở Kyoto, đây cũng nên là một khu vực khá sầm uất, ven đường có rất nhiều quán trà, nhà tắm và cửa hàng, bên cạnh còn có khá nhiều người bán hàng rong.
Dòng người nhộn nhịp, có thiếu phụ, kỹ nữ mặc kimono, đi guốc gỗ, võ sĩ đeo đao lớn nhỏ bên hông, cũng có một số người phương Tây, đã mười ba năm trôi qua kể từ sự kiện hạm đen, ngoài "Hiệp ước hữu nghị Nhật - Mỹ", Mạc phủ còn lần lượt ký kết một loạt các hiệp ước thông thương với các cường quốc như Anh, Nga, Pháp, Nhật Bản từ thời kỳ đầu chỉ có một số ít người Hà Lan, trước sự kiện hạm đen, Hà Lan là quốc gia phương Tây duy nhất được phép kinh doanh tại Nhật Bản, cho đến nay đã có thể nhìn thấy khá nhiều người phương Tây.
Ngoài ra, hàng hóa nhập khẩu trên phố cũng nhiều hơn rất nhiều, Trương Hằng trước tiên đi đến một cửa hàng bán gương, nhìn mình trong gương, bây giờ hắn là một lãng khách điển hình.
Đội mũ rơm, mặc một chiếc áo lông vũ rách rưới không biết đã bao lâu không giặt, thanh đao bên hông cho thấy thân phận võ sĩ của hắn, nhắc đến thời Edo, thứ bậc xã hội rất nghiêm ngặt, võ sĩ cũng được coi là một thành viên của giai cấp thống trị, các lãnh chúa lớn đều nuôi một nhóm lớn võ sĩ, tự chủ gia phát lương cho họ, cung cấp cho họ ăn uống, tất nhiên trong thời chiến cũng cần những người này ra trận, đôi bên có quyền lợi và nghĩa vụ của riêng mình nhưng những lãng khách như Trương Hằng bây giờ thì không có chỗ để nhận tiền, hơn nữa bây giờ hắn không có một xu dính túi.
Bất kể ở thời đại nào, no bụng là điều quan trọng nhất, huống chi Trương Hằng còn phải ở đây khá lâu, hắn đương nhiên cần ưu tiên giải quyết vấn đề ăn ở.
Mặc dù hiện tại Nhật Bản được coi là thời loạn, khắp nơi không được yên ổn, tuy nhiên điều này cũng gián tiếp tạo ra không ít cơ hội việc làm, đặc biệt là võ sĩ, tình hình hiện nay không rõ ràng, các phiên quốc thay đổi cách làm của mình, đều chiêu binh mãi mã, tích cực tích lũy vốn liếng để xem xét tình hình tiếp theo, so với thời Minh Trị Duy tân sau khi lệnh cấm đao được ban hành, các võ sĩ không những mất việc mà còn không tìm được công cụ để tự sát thì tình cảnh hiện tại tốt hơn nhiều.
Đặc biệt là những cao thủ, hiện tại đều đang chờ giá, bất kể là phái tá mạc hay phái đảo mạc, hiện tại đều đang tích cực tranh thủ nhân lực.
Nhưng Trương Hằng không hứng thú với con đường này, một khi gia nhập thế lực nào đó, mặc dù không cần lo lắng về ăn mặc nhưng cũng mất đi tự do, thời đại này chú trọng việc gia thần phải tuyệt đối phục tùng gia chủ, nếu bị phân công những nhiệm vụ không muốn làm cũng không thể từ chối, lỡ xui xẻo còn bị coi như pháo hôi.
Còn mục đích của Trương Hằng trong Chuyến Phó bản này ngoài việc lấy được một thanh đao thích hợp cho mình thì một mục đích khác chính là khiêu chiến với cao thủ, tìm thời cơ đột phá đao pháp của mình, vì vậy Mạc phủ cũng được, phiên Satsuma cũng được, hắn không muốn lập trường của mình cố định ở bên nào, tùy cơ ứng biến mới là lựa chọn tốt nhất.
Trên thực tế nếu hắn muốn kiếm tiền thì chưa chắc đã phải dựa vào thân phận là võ sĩ, hiện tại ở Kyoto có không ít thương nhân nước ngoài, mà so với những người khác, Trương Hằng còn thông thạo không ít ngoại ngữ, bất kể là thời đại nào thì nhân tài phiên dịch luôn là người hiếm, hắn hoàn toàn có thể thông qua việc làm phiên dịch cho những thương nhân nước ngoài đó để kiếm thù lao, tiện thể cũng có thể tham quan Kyoto miễn phí trước.
Sau khi định liệu xong, Trương Hằng liền chuẩn bị đi bến cảng xem trước, hiện tại trời đã không còn sớm nữa, nếu trước khi mặt trời lặn không thể đàm phán xong một vụ làm ăn, e rằng hắn sẽ phải ngủ ngoài đường mất.
Trương Hằng vừa định rời đi thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi,
"Vị đại nhân này, ngài muốn mua xiên cá chình nướng không?"
Trương Hằng cúi đầu, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn nhút nhát, đó là một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi, ôm một cái hộp đựng thức ăn, đang chào hàng với Trương Hằng, mặc dù cô bé đã lấy dũng khí nhưng trông vẫn có vẻ hơi căng thẳng, đôi tay ôm hộp thức ăn cứ run run.
Nhưng Trương Hằng còn chưa kịp trả lời thì một người bạn lớn tuổi hơn của cô bé đã kéo cô bé đi.
Mặc dù người bạn kia đã cố hạ giọng nhưng Trương Hằng vẫn nghe thấy cô ta nói: "Chiyo, đừng trêu chọc những kẻ lãng nhân đó, bọn họ đều là những kẻ nguy hiểm."
Cô bé tên Chiyo lại liếc nhìn Trương Hằng một cái, kết quả là hai người chỉ cố lùi về sau để tránh Trương Hằng: "Kẻ nguy hiểm." này, lại vô tình đụng phải người bên kia đang đi tới.
Người bạn của Chiyo ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức tái mét, lắp bắp nói: "Xin... xin lỗi, tôi không nhìn thấy ngài."
"Đồ quỷ vô lễ." kẻ bị đụng phải cũng là một samurai nhưng thần thái và phục sức mạnh hơn hẳn so với một lãng nhân thoát phiên như Trương Hằng, bên cạnh còn có hai đồng bọn, trên mặt vẫn còn hơi say, có vẻ như vừa uống rượu hoa ở đâu đó, hắn dựa vào men rượu, trực tiếp hất đổ hộp thức ăn trên tay hai cô gái, gầm lên: "Đất nước này chính là vì có những kẻ ngốc như các ngươi, mới liên tục để bọn Tây Dương kia ức hiếp!"
"Huynh Yamada, cẩn thận lời nói, lỡ những kẻ của Shinsengumi nghe thấy thì không hay." Đồng bọn bên cạnh hắn khuyên can.
"Sợ gì chứ? Matsuo, thời thế đã khác rồi." tên samurai tên Yamada lại không hề sợ hãi: "Huống hồ ta đã sớm muốn lĩnh giáo thử kiếm pháp Thiên lý tâm lưu của Kondo Isami rồi."