Nhưng bây giờ tình hình lại khác rồi.
Người phụ nữ trẻ không biết từ đâu xuất hiện này lại ăn nói hỗn láo, mặc dù Mita say khướt nhưng đầu óc cũng không phải hoàn toàn không hoạt động, lời nói của đối phương vừa thốt ra, hắn liền khấu thượng liễu một cái mũ "Sỉ nhục võ sĩ phiên Choushuu", lần này hắn ra tay, cho dù bị điều tra cũng có lý do để cãi.
Koyama Akane hiển nhiên cũng nhận ra lời lẽ trước đó của mình có chút không ổn nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, thiếu nữ lớn tuổi hơn một chút bên cạnh Chiyo đột nhiên òa một tiếng khóc.
Trước đó cô hoàn toàn bị dọa ngốc, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, mãi đến bây giờ mới phản ứng lại.
"Cút đi!" Yamada đã có mục tiêu mới, cũng lười quan tâm đến hai đứa nhóc trước mặt, hắn mất kiên nhẫn vung tay đẩy một cái, trực tiếp đẩy cô gái sang một bên ngã xuống, Chiyo cũng vội chạy đến bên cạnh đồng bạn, sau khi xác nhận rằng người kia chỉ bị xước lòng bàn tay không có gì đáng ngại, đôi mắt to đẹp của cô lại chuyển sang nhìn Koyama Akane, trong ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Còn Yamada đã một lần nữa giơ đao, mặc dù lời nói của hắn đối với Koyama Akane có nhiều phần khinh thường nhưng chỉ cần đối phương có thể đỡ được một đao của mình thì hắn cũng không dám coi thường quá mức, rất nhanh đã bãi xong tư thế.
Đao pháp của Koyama Akane được truyền lại từ cha cô, ông là chủ của võ đường Koyama, cô từ nhỏ đã lớn lên trong võ đường, thời kỳ hưng thịnh nhất của võ đường Koyama thường có người đến bái phỏng và giao lưu, vì vậy Koyama Akane cũng luyện được một đôi mắt tinh tường, cơ bản chỉ cần nhìn vào tư thế cầm đao của một người là có thể nhìn ra người đó có phải là người có bản lĩnh thực sự hay không.
Samurai phiên Choushuu trước mắt này tuy rằng hung hăng tàn bạo nhưng lại không phải là một kẻ chỉ biết võ mồm, Koyama Akane lại chỉ mang theo một thanh kiếm gỗ, cho nên trận chiến này đối với cô cũng không hề dễ dàng.
Lúc này, những người qua đường vây xem cũng đông hơn, lúc này Matsuo và Takahashi đều lo lắng đến mức toát mồ hôi, ai mà biết được đám người Tân tuyển tổ kia có ở gần đây hay không, lúc nào sẽ xuất hiện, hơn nữa trận chiến này Yamada có thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì đối phương chỉ là một nữ lưu, còn nếu như, nếu như Yamada mà thua thì mất mặt không chỉ là một mình hắn mà còn là thể diện của cả phiên Choushuu.
Hai người nhìn nhau, trong lòng cân nhắc xem có nên ra tay hạ gục Koyama Akane rồi kéo Yamada bỏ chạy hay không nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một ánh mắt rơi vào người Matsuo, Matsuo không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt đó, đó là một tên ăn mặc như lãng nhân, đối phương thấy hắn nhìn lại thì giơ cao thanh đao trong tay, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Matsuo thầm kêu một tiếng xui xẻo, hắn không phải là cao thủ như Yamada, vốn dĩ là vì ở nơi cũ không được coi trọng, mới cắn răng gia nhập phái đảo mạc, nghĩ đến lúc nào đó lật đổ sự thống trị của Mạc phủ thì lão làng như hắn cũng có thể kiếm được một chức quan nửa chức, Takahashi bên kia cũng gần giống như vậy, lúc bình thường hai người đi theo sau Yamada nhặt chút đồ bỏ đi rồi bồi thêm một nhát đao thì được, còn nếu thật sự để bọn họ ra tay với người khác thì dù là hai đánh một cũng không có mấy phần nắm chắc.
Hơn nữa, mặc dù tên ở đối diện kia trông có vẻ tiều tụy phóng túng nhưng ánh mắt vừa rồi cũng thật sự hung dữ, Matsuo có thể khẳng định, người chưa từng thấy máu thì không thể có ánh mắt như vậy.
Không phải là tên côn đồ giết người ở đâu đó rồi trốn đến Kyoto chứ?
Để cẩn thận, Matsuo và Takahashi quyết định lấy tĩnh chế động, đứng im không nhúc nhích.
Bên kia Yamada và Koyama Akane đã toàn tâm toàn ý lao vào trận chiến, không còn để ý đến những chuyện xảy ra xung quanh nữa, sở trường của Yamada là một loại đao pháp tên là Đại Thạch Thần Ảnh lưu, bắt nguồn từ Tân Âm lưu, do Đại Thạch Tiến chủng sáng lập, người ta nói rằng Đại Thạch từng dùng một thanh đao tre, đánh khắp các võ đường ở Edo, vô địch thiên hạ, mà đặc điểm lớn nhất của Đại Thạch Thần Ảnh lưu chính là tay trái tấn công nhanh chóng, đao tay trái của Yamada nhanh như chớp, tính xâm lược rất mạnh.
Còn Koyama Akane bên kia thì sử dụng đao pháp gia truyền, chủ yếu là thủ thế, một thanh kiếm gỗ được cô bảo vệ chặt chẽ không lọt một giọt nước.
Đây là lần đầu tiên Trương Hằng nhìn thấy các samurai thời Edo đấu đao, dù là Koyama Akane cũng được, Yamada cũng thế, đao thuật của hai người rõ ràng đều không bằng hắn, theo ước tính của Trương Hằng, đao pháp của Yamada hẳn là mới bước vào Level 2 không lâu, còn Koyama Akane thì vẫn ở đỉnh cao của Level 1.
Tuy nhiên, một người vì uống quá nhiều rượu, một người vì cầm trong tay là kiếm gỗ nên đều không thể phát huy hết toàn bộ thực lực, so sánh ra thì Yamada bị ảnh hưởng lớn hơn một chút, mặc dù Trương Hằng không biết tên phái đao pháp của hắn nhưng có thể thấy hắn cũng đi theo lối tốc độ, đối với sự nhanh nhẹn và độ chính xác khi ra đao đều có yêu cầu rất cao, tuy nhiên bây giờ hắn đang trong trạng thái đi loạng choạng, rõ ràng bị ảnh hưởng khá nhiều.
Còn Koyama Akane bên kia thì tình hình khá hơn một chút, vũ khí của cô ở thế yếu hơn, đao pháp cũng thiếu biến hóa nhưng vì bản thân cô đi theo con đường chậm mà chắc nên khi rơi vào mắt cao thủ như Trương Hằng, thực ra trông không nguy hiểm như bề ngoài.
Trong chớp mắt, hai người đã trao đổi với nhau hơn chục nhát, Koyama Akane cũng lùi về phía sau năm bước, mặc dù Koyama Akane vẫn không hề sợ hãi, tuy nhiên vẻ lo lắng trong mắt Chiyo ngày càng rõ nét, cô cầu cứu nhìn những người xung quanh nhưng tuyệt đại đa số đều là thường dân tay không tấc sắt, dù có lòng giúp đỡ cũng không làm gì được, vì vậy ánh mắt cô cuối cùng vẫn dừng lại ở Trương Hằng, một lãng nhân.