Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào sân, mà Trương Hằng cũng mất đi cơ hội duy nhất để lén lút bỏ đi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ngay cả không khí cũng trở nên có chút khó xử.
- Là ngươi?
Koyama Akane nhướng mày, vừa định nói gì đó, nhưng sau đó lại như nghĩ tới điều gì, lời sắp nói ra miệng lại đem nuốt vào.
Mà người môi giới vẫn còn đang đắc ý tranh công.
- Thế nào! Ta vừa nhìn thấy vị đại nhân này đã biết hắn là người đi làm đại sự, chắc chắn về sau hắn sẽ nổi tiếng, khu nhà nhỏ này của ngươi không chừng còn được lưu tên trong sử sách nữa đó.
- Là hắn à? Ta thấy trước tiên cũng phải tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho hắn thay đã nha!
Koyama Akane tức giận nói. Thành thật mà nói, lúc này cách ăn mặc theo kiểu lãng nhân nghèo túng làm Trương Hằng chẳng giống một người có tiền chút nào, thậm chí cô còn nghi ngờ đối phương có thể trả nổi tiền thuê phòng cho cô hay không.
Trương Hằng có thể hiểu được nỗi lo lắng của Koyama Akane, nhưng điều hắn không ngờ tới là người này cũng không có nói đến chuyện tiền phòng mà lại chỉ sửng cồ lên nói.
- Ngươi nếu muốn ở chỗ này của ta thì phải tuân thủ quy định ở nơi này. Đầu tiên, ngươi không được phép phá hoại từng nhành cây cọng cỏ nơi này. Thứ hai, không được phép uống rượu đến say mèm, nếu ngươi muốn uống rượu có kỹ nữ hầu hạ thì phải đi đến nơi đặc biệt dành cho kỹ nữ. Cuối cùng, quan trọng nhất là không được phép ỷ vào võ nghệ của mình mà làm xằng bậy như ba tên võ sĩ Choshu hôm nay, khi dễ bách tính thôn quê.
Nói đến đây nàng lại dừng một chút.
- À, còn một điều cuối cùng nữa, ngươi không nên có tâm tư không đàng hoàng, nếu không... ta cũng không đứng yên cho ngươi làm trò đâu. ...
Trương Hằng cũng không biết nên nói cái gì.
- Nếu không có vấn đề gì vậy chúng ta vào nhà ký khế ước đi!
Koyama Akane thúc giục.
Trương Hằng như vẫn còn suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại thấy những quy tắc Koyama Akane đặt ra cũng không vấn đề gì, rất hợp lý.
Mặc dù nghe người môi giới nói vị khách trước đây bị đánh tơi bời rồi đuổi đi nhưng hắn xét thấy yêu cầu của mình vẫn quan trọng hơn một chút. Cho dù đi dạo thật lâu, cũng xem qua mấy căn phòng nhưng không thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, có tiếp tục tìm cũng chưa chắc có thể tìm được phòng tốt hơn. Nếu đã như vậy chi bằng cứ ở lại chỗ này.
Vì vậy Trương Hằng và Koyama Akane nhanh chóng ký khế ước cho thuê. Hắn lấy một Koban đổi thành bạc vụn và tiền đồng, sau khi ký xong khế ước đã ngay lập tức thanh toán tiền phòng tháng này cho Koyama Akane.
Chủ phòng như Koyama Akane thấy hắn mang tiền ra lại có chút ngoài ý muốn.
Trương Hằng giải thích.
- Lúc đó ta thật sự không có tiền trên người, số tiền này là ta kiếm được ngay sau đó.
- Ngươi kiếm được?
Koyama Akane tỏ vẻ nghi ngờ.
- Kyoto bây giờ dễ kiếm tiền vậy à? Đi một chút đã kiếm được số tiền lớn như vậy rồi.
- Thật không dám giấu giếm, tại hạ kỳ thực từng đi qua các nước phương Tây, biết đôi chút ngoại ngữ cho nên mới vừa tìm được một công việc phiên dịch.
- Ngươi còn biết được tiếng phương Tây à? Đúng rồi, tiếng Nhật của ngươi có chút kỳ lạ, đây là do ngươi ở phương Tây quá lâu sao?
Koyama Akane lại đột nhiên nhìn Trương Hằng bằng con mắt có thiện cảm hơn. Đầu năm nay người dám đi chu du các nước phương Tây xa xăm ngàn dặm kia có thể coi là một sự kiện vô cùng dũng cảm, hơn nữa tuyệt đại đa số người xuất cảnh đều mang mộng có thể tìm được một lối ra cho đất nước mình.
Điều này khiến Koyama Akane không khỏi coi trọng Trương Hằng thêm vài phần, nàng nghĩ chút rồi nói.
- Ta sống ở võ đường bên cạnh, nếu như ngươi muốn luyện kiếm có thể tới đó tìm ta.
Trương Hằng lễ phép nói cảm ơn. Chuyện phòng ốc coi như đã xong, Koyama Akane và người môi giới cũng đã rời đi. Bởi vì Trương Hằng còn chưa kịp mua nguyên liệu nấu ăn nên không thể nấu cơm được, hắn chỉ có thể ra ngoài nhìn bốn phía tìm chút đồ ăn.
Sau đó, hắn trở lại tiểu viện của mình, rửa mặt một chút rồi lau sơ qua. Thoảng nghe tiếng cành cây xao động do gió, cứ như vậy hắn đã trải qua buổi chiều đầu tiên thời Giang Hộ Mạc Phủ.
Sau khi nhận tiền của Gabriel, Trương Hằng cũng phải tỏ ra có chút trách nhiệm. Rạng sáng ngày thứ hai hắn đã chạy đến phòng trà ở bến tàu, nhưng Gabriel lại cần ngủ lại sức đến tận trưa mới tới. Thấy Trương Hằng đã đến như đúng hẹn hắn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật, tối hôm qua hắn cũng có chút âm u trong lòng, tự hỏi không biết tên lãng nhân trước mặt có cầm tiền chạy trốn hay không. Dù sao ở Nhật Bản trước đó thậm chí có một số người chuyên môn ám sát người Tây Dương, muốn dùng loại thủ đoạn ngây thơ này để bảo vệ quốc gia, cũng may chuyện này mấy năm gần đây cũng đã ít dần.
Gabriel nặn ra một nụ cười trên mặt, nói.
- Hoạt động của chúng ta hôm nay rất dễ dàng, trước tiên đi nếm thử đồ ăn ở Kyoto, sau đó đi xem đấu vật su mô, buổi tối doanh nhân địa phương sẽ tổ chức đại tiệc chiêu đãi chúng ta, lúc đó ta tự đi là được, một ngày làm việc của ngươi như vậy là kết thúc rồi. Thế nào? Có phải tiền này rất dễ kiếm đúng không?
Trương Hằng nghe những lời này cũng không có ý kiến gì, hắn biết lần hành động này của Gabriel là có ý đồ riêng, hoạt động cả ngày hôm nay của hắn đại khái chỉ là để che đi tai mắt bên cạnh thôi. Tuy vậy Trương Hằng cũng không vạch trần hắn, chỉ làm theo như lời của Gabriel, chí ít thì tiền của hôm nay cũng rất dễ kiếm.
Ngày đầu tiên đi làm cũng không có gì khó khăn, đúng như Gabriel nói, chỉ có ăn ăn rồi chơi chơi. Hai người đi dạo quanh thành phố Kyoto, cơ bản là chỗ nào đông vui thì chỗ đó có mặt bọn họ, thậm chí còn chưa đến tối thương nhân người Pháp kia đã cho Trương Hằng về nghỉ rồi. Dọc theo con đường hai người đi, Trương Hằng có thể cảm nhận được có vài tên tiểu quỷ đang lén lút mò mẫm theo phía sau.