Tuy nhiên, hắn chỉ lấy lương phiên dịch, không bao gồm hộ vệ cạnh người. Trừ phi cái đuôi nhỏ này đột nhiên ra tay giết chết thương nhân Pháp, làm cho Trương Hằng không thể nhận được tiền lương, còn nếu chỉ là bám đuôi như vậy, Trương Hằng cũng không rảnh để ý bọn họ.
Huống chi nhìn Gabriel vui vẻ như vậy nhưng cũng chưa chắc hắn không biết mình bị theo dõi. Bằng không tại sao hắn không làm chính sự mà lại đi vòng vòng khắp nơi cho ai nhìn.
Đối với hai tốp người lạ lùng này Trương Hằng hoàn toàn không có hứng thú gì. Gabriel nói gì thì hắn làm đó, việc khác hắn cũng lười hỏi đến, càng không thèm quan tâm. Đến khi tan làm, hắn lại trở về căn nhà nhỏ mới thuê kia, múc một gáo nước lạnh ở giếng uống ừng ực.
Ở thời đại này, nước giếng mát lạnh chính là thức uống giải khát tốt nhất. Trương Hằng dùng tay áo lau miệng, lúc này, bên kia bức tường võ đường Koyama vang đến vài tiếng quát tháo, còn có tiếng đánh nhau bằng kiếm gỗ.
Trương Hằng nhớ tới lời mời của Koyama Akane tối hôm qua. Đúng lúc hắn cũng có một số việc muốn hỏi cô, tranh thủ hôm nay vẫn còn sớm, hắn bỏ gáo bầu trong tay xuống rồi chậm chậm đi tới sát vách.
Bên ngoài lối vào chính của võ đường có treo một tấm bảng, trên đó có viết năm chữ lớn, thượng thư Koyama Akira Shin. Trương Hằng lục tìm trong trí nhớ một chút, lại phát hiện không có một chút ấn tượng nào với cái tên này. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng rất bình thường, Mạc Mạt là thời đại huy hoàng sau cùng của kiếm đạo Nhật Bản, chỉ có hơn 200 cái tên được ghi lại, số không được ghi còn nhiều hơn vậy.
Kỳ thực tuyệt đại đa số đều bị thất truyền, chỉ có vài cái tên nổi danh được người đời lưu truyền đến bây giờ.
Tới thời đại phế thải của Heisei và dã man của Reiwa, càng có ít người học kiếm thuật hơn. Mỗi trường phái đều chú trọng hơn trong việc tu tâm dưỡng tính, kiếm thuật cũng không còn dùng để giết người nữa.
Koyama Aikirashin chắc hẳn cũng chìm trong dòng xoáy của lịch sử như những môn phái nhỏ kia.
Trương Hằng cũng không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đi vào trong võ đường.
Đập vào mắt đầu tiên là giàn nho xanh mướt phủ đầy dây leo, nhưng bây giờ cũng chưa tới lúc nho chin, chỉ có một giàn lá xanh điểm xuyết vài nụ hoa nhỏ. Bên cạnh giàn nho là một gốc phong thân to một người ôm không xuể. Dưới tán cây còn có hàng rào nhỏ vây quanh, bên trong nuôi ba con gà mái. Bên phải lồng gà là một khoảnh đất nhỏ trồng rau được chăm chút cũng rất kỹ lưỡng.
Gương mặt Trương Hằng hiện lên một chút tò mò. Nơi này nhìn không giống võ đường chút nào, nhìn sơ qua có vẻ giống căn nhà nhỏ ở nông thôn hơn. Hắn đi qua cái sân nhỏ trước nhà, vào sâu bên trong mới nhìn ra được dáng vẻ một võ đường nên có. Nơi đây trưng bày các loại kiếm gỗ, giá binh khí, còn có vài bộ giáp. Ngoài ra, bàn thờ các sư tôn cũng được sắp xếp ngay ngắn, bài vị được sắp theo thứ tự cấp bậc và môn hạ.
Võ đường lúc này rất nhộn nhịp, Koyama Akane đang chăm chú giảng bài. Những học sinh của cô đều là những đứa nhỏ, lớn nhất khoảng 14 đến 15 tuổi, nhỏ nhất cũng mới chừng 7 đến 8 tuổi. Rõ ràng là một đám con nít, nhưng lại luyện tập rất nghiêm túc, hai đứa một đôi, mặc giáp bảo vệ, tay thì quơ kiếm. Koyama Akane đi đi lại lại xung quanh bọn nhỏ, vừa sửa động tác cho chúng, vừa khích lệ bọn chúng tập luyện.
Thấy Trương Hằng bước vào, cô gật nhẹ đầu chào hắn. Sau khi biết Trương Hằng từng du học phương Tây, thái độ của cô cũng dịu lại, không còn xem Trương Hằng như một tên chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi nữa.
Sau khi sắp xếp việc luyện tập, Koyama Akane bước ra khỏi phòng chính, nói với Trương Hằng.
- Ngươi đến để luyện kiếm à?
- Không phải, không phải, tại hạ muốn hỏi một chút, võ đường nào nổi tiếng nhất kinh đô này vậy?
Koyama Akane nghe vậy có chút ngỡ ngàng, sau đó trên mặt lộ ra một chút xấu hổ.
Trương Hằng nhận ra cô đã hiểu lầm điều gì đó, vội nói thêm.
- Không phải ta muốn đến võ đường để bái sư. Thật ra... ta muốn gặp cao thủ kiếm đạo ở kinh đô.
- Này, ngươi nói muốn gặp cao thủ của Kyoto à?
Đôi mắt của Koyama Akane mở to, như thể cô ấy nghe thấy điều gì đó rất khó tin,
Mặc dù cô ấy không nói hết câu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Trương Hằng đã giải thích tất cả mọi thứ.
Ấn tượng của Koyama Akane đối với Trương Hằng đã được cải thiện ở một mức độ nhất định. Tuy nhiên, cô lại nhớ đến cảnh tượng lúc ở trên trấn, đám người không dám ra tay cứu đồng bọn mà chỉ dám đứng xem cả buổi, thật sự rất khó tưởng tượng một người như vậy lại muốn tìm đệ nhất cao thủ Kyoto.
Tuy là nói vậy nhưng Koyama Akane vẫn muốn tốt cho hắn, cũng có lẽ là vì thời gian Trương Hằng đi du học quá lâu nên chưa nắm rõ tình hình trong nước, vẫn còn đang mơ mộng hão huyền, tự cho mình là cao thủ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu người là tự cho mình là cao thủ vậy tại sao lúc trước không ra tay cứu người?
Koyama Akane còn đang suy tư vấn đề này, đột nhiên tên môi giới ngày hôm qua dẫn Trương Hằng vào xem phòng hớt ha hớt hải chạy vào, la lên.
- Không xong rồi, không xong rồi, mau chạy đi! Một đám võ sĩ đang nghe ngóng tin tức về võ đường của ngươi ở khắp nơi kìa, khí thế hung hăng lắm, không chừng là kẻ thù của cha người đó. Ta chỉ bậy một hướng cho hắn, nhưng có vẻ không bao lâu nữa bọn chúng sẽ tìm đến chỗ này rồi.
- Kẻ thù? Khi cha ta còn sống chưa từng ganh đua với ai bao giờ, càng chưa từng nghe cha ta kết thù với ai.
Koyama Akane lắc đầu nói.
Vẻ mặt của Trương Hằng thay đổi, hắn nhớ đến một đám người, chính là ba tên võ sĩ Choshu bại trận kia. Kỳ thực nếu luận thực lực, tên võ sĩ rút kiếm chém người kia vẫn trên cơ Koyama Akane, hơn nữa chuyện này còn ảnh hưởng đến danh dự của võ sĩ Choshu nên đối phương rõ ràng không nuốt trôi cục tức này.