Còn tên samurai phiên Choshu đứng cùng với Takeuchi kia, mặc dù không đến mức như vậy nhưng sắc mặt cũng đầy vẻ lo sợ.
Cuối cùng, ánh mắt của Trương Hằng dừng lại ở trên người Takeuchi, hắn có thể nhận ra rằng tên trước mặt này có lẽ là thủ lĩnh của nhóm người này, lúc này hắn ta dường như gặp phải vấn đề khó khăn nào đó, đang đứng đó khoanh tay suy nghĩ.
Trương Hằng nhướng mày, hỏi: "Thế nào? Còn đánh nữa không?"
"Tôi phát hiện ra rằng... bản thân mình có vẻ không phải là đối thủ của anh." Takeuchi có vẻ rất đau khổ: "Nhưng tên ngốc kia trước đó cứ liên tục la hét về việc làm nhục samurai phiên Choshu hay gì đó, nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì có vẻ không ổn lắm."
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Matsuo và Takahashi càng lạnh hơn, bây giờ niềm tin duy trì cho họ đứng ở đây chính là Takeuchi lợi hại hơn Trương Hằng, mặc dù Takeuchi không đáng sợ như Trương Hằng nhưng dù sao thì trước đó cũng từng dễ dàng đánh bại Yamada, đại khái, có lẽ, có thể vẫn còn cơ hội chứ?
Tuy nhiên, bây giờ Takeuchi đã đích thân thừa nhận mình không bằng Trương Hằng, cũng phá vỡ luôn cả một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng họ.
"Ồ, phiên Choshu của các người còn cao thủ nào khác không?" Trương Hằng hỏi.
"Tất nhiên, mặc dù Yamada có chút tiếng tăm nhưng xét về thực lực thì không bằng tôi." Takeuchi bẻ ngón tay đếm: "Mặc dù tôi cũng không tệ nhưng cũng có rất nhiều người lợi hại hơn tôi."
"Những tên đó bây giờ đang ở Kyoto sao?" Trương Hằng nghe vậy có vẻ hứng thú.
"Chuyện này thì... mặc dù phần lớn vẫn ở phiên Choshu nhưng trong thời loạn này, anh hùng thiên hạ đều tụ họp ở Kyoto, nam nhi trên đời, tự nhiên phải lập nên nghiệp lớn, đúng là cũng có không ít người ở Kyoto hoặc đang trên đường đến Kyoto." Takeuchi gật đầu.
"Vậy thì vừa hay, ngươi về nói với những tên đó, nếu muốn báo thù cho tên này thì đến đạo trường Koyama tìm ta, ta ở đây đợi chúng." Trương Hằng nói.
"Thống khoái!" Takeuchi vỗ đùi nói: "Ta không nhìn lầm người, quả nhiên các hạ là một trang anh hùng! Nếu vậy thì chúng ta sẽ hẹn ngày tái ngộ."
Hắn nói xong liếc mắt ra hiệu cho Matsuo và Takahashi, bảo hai người họ cùng đưa Yamada bị thương rời đi.
Ra khỏi đạo trường, Takeuchi lại bảo Matsuo và Takahashi đưa Yamada đến phòng khám để điều trị, còn bản thân hắn và một người khác thì vội vã đi tìm người phụ trách phiên Choshu ở Kyoto.
Lúc đến, nhóm Yamada còn hùng hổ khí thế nhưng lúc đi thì lại xám xịt.
Đợi đến khi nhóm người kia rời khỏi đạo trường Koyama, Koyama Akane cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô mở lời: "Này, tại sao lúc nãy anh lại báo tên đạo trường của tôi, còn chưa đủ nhanh để nơi này suy tàn sao?"
Trương Hằng xòe tay: "Không còn cách nào khác, tại nơi này là nơi tôi đang ở, hơn nữa cô không cần lo lắng, nếu tôi đã quản chuyện này thì đương nhiên sẽ quản đến cùng, bất kể sau này có kẻ nào đến, tôi sẽ tiếp đón, hơn nữa cô cũng không cần bi quan như vậy, đạo trường của cô đã xuống dốc đến mức này rồi, không thể xuống dốc hơn được nữa, biết đâu còn có thể nhờ vậy mà nổi tiếng ở Kyoto."
Bản thân Trương Hằng thì không sao cả, dù sao hắn cũng đến để thách đấu với các cao thủ thiên hạ, tìm kiếm tung tích của danh đao, việc treo biển đạo trường Koyama chỉ là tiện tay làm thôi.
"Nhưng anh căn bản không phải là người của đạo trường Koyama." Koyama Akane lộ vẻ bất lực: "Việc này là việc khác, lần này anh cứu tôi, tôi rất biết ơn, tôi sẽ nghĩ cách báo đáp anh, ừm, hay là thế này, tôi miễn tiền thuê cho anh sau này... Nhưng mặc dù Koyama Minh Tâm lưu chỉ là một phái nhỏ, ở Kyoto cũng không được nổi bật lắm nhưng tôi cũng sẽ không nhờ tay người ngoài để nâng cao danh tiếng của đạo trường, có lẽ trong mắt người ngoài thì rất ngốc nhưng đây là sự kiên trì của tôi, chuyện trước kia anh mạo danh là môn khách của đạo trường, tôi sẽ không truy cứu, hơn nữa bản thân anh lại có lưu phái lợi hại như vậy, sư phụ của anh hẳn cũng là một nhân vật lớn, ông ấy sẽ trơ mắt nhìn anh treo tên của các lưu phái khác sao?"
"Bà ấy ư? Chắc là không có ý kiến gì đâu." Trương Hằng suy nghĩ cẩn thận, đao pháp của hắn vốn được rèn luyện thực chiến trong Phó Bản Cánh buồm đen, nếu thật sự muốn nói đến sư phụ thì có lẽ Annie miễn cưỡng có thể tính là nửa người, dù sao thì trước kia Trương Hằng đã từng theo Annie học một thời gian, sau đó hai người cũng thường xuyên đấu luyện nhưng nghĩ kỹ lại thì nữ hải tặc tóc đỏ căn bản không quan tâm đến việc phân biệt môn phái, trong mắt bà ta, đao pháp có thể giết người thì chính là đao pháp tốt.
"Nếu cô thực sự quan tâm đến chuyện này như vậy, vậy thì tôi dứt khoát gia nhập lưu phái của cô vậy." Trương Hằng đưa ra một cách giải quyết.
"Hả?"
"Ồ, đây là cơm trà Nara sao?"
Trương Hằng bưng bát cơm trước mặt lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, cơm do Koyama Akane nấu có một mùi thơm rất kỳ lạ, vừa có hương trà vừa có hương thơm của ngũ cốc, lại còn thoang thoảng mùi muối và rượu.
Ngoài ra, cơm trà Nara không chỉ có cơm, ngoài gạo còn có kê, hạt dẻ khô, gạo nếp, đậu đỏ và đậu nành rang chín, nấu chung với nước dùng rồi múc ra bát, thêm dưa muối và canh đậu phụ, vốn là thức ăn của các nhà sư ở chùa Todai-ji và chùa Kofuku-ji ở Nara nhưng sau đó lại bất ngờ trở nên thịnh hành.
"Ăn thử xem thế nào?" Koyama Akane phóng hạ thìa gỗ, giục giã.
"Vậy thì tại hạ không khách sáo nữa." Trương Hằng nói xong cầm đũa gắp một miếng củ cải muối, ăn cùng với cơm trà vừa mới ra lò còn nóng hổi.
"Thế nào?" Koyama Akane quỳ ngồi dưới đất, thám thám thân người có chút căng thẳng hỏi.
Trương Hằng không trả lời ngay mà nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận hương vị trong miệng, một lát sau mới mở mắt: "Ồ, ngon ngoài sức tưởng tượng, không ngờ tay nghề của cô Koyama lại tốt như vậy."