Song có lẽ do thấy không cam lòng khi một mình mình chịu thiệt, quyết định chặn đường cả đồng nghiệp, sau đó người chủ còn ân cần đưa ra cho Trương Hằng một ý kiến: "Chàng trai, nghe chú, đi thêm ba mươi mét nữa có một quầy ném vòng, nhà đó có đồ tốt nhé, còn đáng giá hơn cái vòng tay Xiaomi này của chú, cậu mau đến quầy đó ném vòng đi."
"..."...
Trương Hằng không làm theo lời chỉ bảo của ông chủ tốt bụng để gây rắc rối cho nhà khác.
Hắn vốn không phải đến để thu thuế ngành mà trò tung vòng vốn dĩ chỉ là bỏ ra ít tiền để vui chơi, trông chờ để làm giàu từ những trò này thì còn chẳng bằng ra miền Tây nuôi đàn bò.
Hayase Asuka có được USB và vòng đeo tay cũng không chắc chắn có thể dùng được hay không nữa nhưng niềm vui bốc được thẻ 6 sao Tiểu Hỏa Long chính là động lực thúc đẩy vô số người chơi không ngừng nạp tiền...
Trương Hằng đưa Hayase Asuka đi dạo phố đến khi nàng mềm cả chân về ký túc xá dành cho sinh viên nước ngoài, nhìn sao biển trên tay, giờ là 10:30 tối, cách thời gian đã hẹn ước chừng 40 phút.
Trương Hằng tìm một chỗ không có camera, cho polo dừng bên lề, đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một chai Pocari Sweat.
Vì phần thưởng cộng thêm 24 giờ, hiệu quả tập thể dục của hắn cũng được nhân đôi, mặc dù mới chỉ hơn nửa năm nhưng giờ đã có thành quả rõ rệt, cởi áo ra có thể thấy rõ cơ bụng và cơ ngực, vì thế Trương Hằng cũng bắt đầu chú ý đến chế độ ăn uống, mặc dù nhiệt lượng dư thừa có thể tiêu hao thông qua vận động nhưng tiết kiệm được chút nào hay chút nấy, do đó hắn đã ít động đến Coca (mặc dù có loại không đường), thường ngày cũng không ăn đồ chiên rán.
Trương Hằng thanh toán xong, quay lại xe nhắn tin cho Phạm Mỹ Nam.
—— Ngươi đến đâu rồi?
Một lúc sau tin nhắn trả lời của cô mới chậm chạp đến.
—— Chưa ra khỏi cửa, đột nhiên đau bụng.
—— Ngươi ở đâu, ta đưa thuốc cho ngươi.
—— Hả, ngươi định dùng chiêu này để moi được địa chỉ nhà ta, rồi mượn cớ hỏi thăm để gõ cửa nhà ta lúc nửa đêm, lúc ta yếu ớt nhất, muốn tìm điểm tựa, ngươi sẽ dịu dàng đưa thuốc cho ta, từ đó chiếm trọn tình cảm và thể xác của ta sao?
Bên kia Phạm Mỹ Nam đã cảnh giác.
—— "..."
Trương Hằng gửi một chuỗi dấu chấm lửng.
—— Bỏ cái ý đó đi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này đâu, ta có thể đúng giờ mà.
—— Vậy lát gặp.
Trương Hằng cất điện thoại, lái xe polo đến trước cửa tiệm McDonald đã hẹn.
11:07, Phạm Mỹ Nam quả nhiên đúng giờ mà đến, sắc mặt nàng có vẻ hơi tái, thở hồng hộc đặt cái ba lô sau lưng lên bàn, sau đó ngồi phịch xuống ghế đối diện: "Đây, đồ ngươi để chỗ ta."
"Cám ơn." Trương Hằng không mở ba lô ra mà cứ để nguyên túi đồ vào ghế bên cạnh.
Đồ chơi trong túi là do hắn giết chết đội quân người chơi khi cứu Phạm Mỹ Nam cách đây hơn một tháng, hắn đã nhờ Phạm Mỹ Nam cất tạm cho.
Nhưng lần này, để đúc lại thanh [Dao thường], Trương Hằng phải bán rẻ cả nồi lẫn sắt, không chỉ ném hết điểm tích lũy trên người vào, ngay cả các món đồ chơi trong trò chơi dư thừa cũng đổi hết, kết quả vẫn còn thiếu khoảng sáu, bảy trăm điểm, vì thế hắn lại đi tìm Phạm Mỹ Nam lấy lại những món đồ chơi này, cộng thêm hơn một trăm điểm tích lũy kiếm được trong Phó bản lần này của hắn, hẳn có thể trả hết nợ, quay về cuộc sống thanh thản.
Tiếp theo là chờ xem thanh [Dao thường] sau khi đúc lại sẽ có những thay đổi gì, nếu chỉ từ cấp F lên cấp E thì Trương Hằng đành phải dành thời gian rảnh rỗi đi chém chết ông chủ tiệm rèn.
Nhưng giờ hắn quan tâm hơn đến một việc khác.
Trương Hằng nhìn Phạm Mỹ Nam ngồi đối diện: "Dạo này ngươi bận rộn chuyện gì? Sao mỗi lần ta nhắn tin cho ngươi, ngươi đều trả lời chậm hơn?"
"Ha, ta cũng có việc riêng phải làm chứ, xin lỗi vì ta không thể làm cái áo bông nhỏ ngươi gọi đến là có, đuổi đi là được, ngoài ra không phải có một bà phú nhơn và một nữ sinh Nhật Bản đáng yêu bên cạnh ngươi sao?" Phạm Mỹ Nam vừa nói, vừa chu cái miệng nhỏ, sau đó lại phàn nàn: "Ài, ngươi đến đây lâu như vậy rồi mà chẳng mua cho ta cái gì ăn, chỉ ngồi không ở đây ư, cô phục vụ sao không đuổi ngươi đi?"
"Ta đã gọi một suất ăn cho một người rồi, cho một người vô gia cư đi nhặt phế liệu quanh đây, còn một suất nữa gói mang về." Trương Hằng nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn ăn gì ta mời."
"Vậy thì còn tạm được." Phạm Mỹ Nam nghe vậy, vẻ mặt không vui biến mất ngay, thỏa mãn nói: "Cám ơn ông chủ." Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía quầy gọi đồ không xa, tuy nhiên nheo mắt nhìn một lúc rồi lại thu ánh mắt về, thở dài nói: "Thôi đi, giờ này rồi, nhịn đói giảm cân đi."
"Ngươi đã gầy hơn lúc chúng ta mới gặp rồi."
Trương Hằng còn nhớ lần trước Phạm Mỹ Nam giả Mã Nguy muốn chọc ghẹo hắn, kết quả đụng phải Xa-vi-e Cha, Trương Hằng còn cõng Phạm Mỹ Nam chạy một đoạn trong trường, Phạm Mỹ Nam cao hơn nữ sinh bình thường, đã hơn 1m7 rồi nhưng cân nặng còn chưa đến chín mươi cân, còn bây giờ nàng trông chỉ khoảng tám mươi cân, có hơi gầy quá mức rồi.
Cũng không biết có phải do ăn uống thất thường hay không, mặc dù trên Wechat, Phạm Mỹ Nam vẫn vô tư vô lo như mọi khi nhưng sau khi gặp mặt, cả người nàng trông có vẻ hơi yếu, ánh mắt của Trương Hằng rơi vào mu bàn tay của nàng, ở đó có dán một miếng băng cá nhân, Phạm Mỹ Nam thấy Trương Hằng nhìn lại theo bản năng rụt tay về, đồng thời giải thích: "Lúc cắt hoa quả không cẩn thận cắt vào tay."
"Ngươi cắt hoa quả mà lại kê mu bàn tay mình xuống à?"
"..."
"Trời ạ, gần đây ngươi có trải qua Phó bản Conan không, sức quan sát của ngươi từ khi nào mà tốt thế." Phạm Mỹ Nam nhướng mày: "Hơn nữa, chẳng phải không ai nói với ngươi rằng nhìn thấu nhưng không nói ra mới là một đức tính tốt sao?"