"Ngươi trông có vẻ hơi lôi thôi."
"Ai cũng có lúc lôi thôi, cô của ngươi lần trước cũng suýt nữa chết trong mơ, đây chính là sự thật của cuộc sống đúng không, còn nữa, ngươi chuẩn bị để nàng ta đem chiếc Lexus mà nàng ấy tặng ta đi đi, ta không ngờ xe sang lại tốn tiền bảo dưỡng đến thế, với đồng lương ít ỏi của ta làm công thì không nuôi nổi nó đâu." Phạm Mỹ Nam thở dài.
"Như ta đã nói trước đó, lần trước ngươi đã giúp ta, lần này nếu ngươi gặp khó khăn gì, ngươi cũng có thể tìm ta giúp." Trương Hằng nhìn vào mắt Phạm Mỹ Nam.
"Cám ơn nhưng chuyện này ngươi không giúp được gì đâu, vẫn phải tự ta xử lý." Phạm Mỹ Nam nói: "Ngươi vẫn nên chuẩn bị cho cuộc chiến ủy nhiệm của mình đi, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện đừng gặp ta trong cuộc chiến ủy nhiệm, bằng không ta chắc chắn sẽ chơi cho ngươi quay mòng mòng, đúng rồi, ngươi suốt ngày thần thần bí bí, ta còn chưa biết ngươi là đặc vụ của ai nữa?"
"Trước đây ta cứ tưởng ta đã tìm thấy câu trả lời nhưng bây giờ ta cũng không chắc nữa." Trương Hằng đáp.
Hắn đã gần như có thể chắc chắn rằng ông lão mặc trang phục Đường là Cronos, tuy nhiên bây giờ vấn đề thực sự bãi tại tha diện tiền là cuối cùng hắn là ai.
Tình cảm đang dần biến mất trên người hắn, cuộc khảo sát khoa học trên đảo Greenland mười bảy năm trước có liên quan gì đến hắn, còn Cronos tại sao lại tiếp cận hắn? Không làm rõ những vấn đề này, Trương Hằng thậm chí không thể xác định được ông lão mặc trang phục Đường là địch hay bạn, cũng không biết kế hoạch của ông lão là gì.
Và hắn lờ mờ có linh cảm, dường như ông lão muốn thông qua hiệu ứng phóng đại thời gian trong Phó bản để thúc đẩy cảm giác của hắn nhanh chóng biến mất, chỉ có điều không biết hậu quả sẽ là gì.
"Xem ra mỗi người chúng ta lại có nỗi muộn phiền riêng." Phạm Mỹ Nam cho hai tay vào túi rồi nói, do dự một chút, nàng vẫn đưa tay vừa rụt về ra trước rồi giữ lấy bàn tay của Trương Hằng đang để trên bàn, nhìn một người nào đó rồi khẽ nói: "Yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."...
Đại đa số mọi người khi nghĩ lại về thời sinh viên đại học thì đều không cảm thấy cuộc sống của mình rực rỡ gì cho lắm.
Mặc dù ở mỗi ngóc ngách của khuôn viên trường đại học đều tràn ngập mùi chua loét của tình yêu, khắp nơi đều là những cặp tình nhân thắm thiết, những vở kịch tình cảm sến súa được diễn ra hàng đêm, chủ tịch hội sinh viên cùng các trưởng các câu lạc bộ hăng hái chỉ điểm phương hướng, các hoạt động đủ loại mọc lên như nấm nhưng sự thực không thể che giấu được là phần lớn mọi người đều FA và cuộc sống thường chỉ quanh quẩn giữa ký túc xá, căng tin và giảng đường, nếu không đi học thì là chơi trò chơi điện tử với bạn cùng phòng.
Giống như thành phố này vậy, đầy đủ sắc màu nhưng thực ra không hề liên quan gì đến hầu hết mọi người.
Sau khi tốt nghiệp, hồi tưởng lại thì thấy dường như khoảng thời gian đó chẳng làm được gì nhưng mỗi ngày lại không thấy tẻ nhạt chán chường, bởi vì cho dù có chán đến đâu thì cũng có người bầu bạn với bạn.
Cho đến khi bước vào xã hội, có một buổi tối vô tình mở giao diện trò chơi đấu mạng ra, mới phát hiện ra rằng những hình đại diện quen thuộc trong danh sách bạn bè đã rất lâu không sáng lên nữa, thậm chí cả trò chơi từng được mọi người yêu thích cũng bị một trò chơi quốc dân mới ra thay thế.
Cảm giác cô đơn đó, có lẽ chính là sự trưởng thành...
Tất nhiên, đây đều là chuyện sau này, đối với tứ đại thiên vương đang học năm hai mà nói thì cảm thấy cuộc sống đại học sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Hôm nay nghe nói câu lạc bộ điện ảnh phát phim "Django đòi nợ máu." của Tarantino trong hội trường nhỏ bằng máy chiếu, sau khi ăn cơm xong, Trần Hoad Đống liền kéo Trương Hằng và Ngụy Giang Dương đi xem phim cùng, mỗi người nộp hai đồng tiền vé rồi đi vào.
Mặc dù đã đến sớm hơn hai mươi phút nhưng trong hội trường nhỏ đã có khá nhiều người, mấy hàng ghế đầu đã có người ngồi hoặc bị người ta chiếm chỗ.
Trần Hoad Đống không vội tìm chỗ ngồi mà đánh giá mấy người đến trước, phát hiện không ít cô gái xinh xắn, có mấy cô thì đi cùng bạn trai, mấy cô kiểu này đã có hoa chủ rồi thì chắc chắn là khỏi mơ mộng, ngoài ra còn có mấy cô thì ngồi cùng bạn cùng phòng hoặc bạn bè gì đó... đối với mấy cô này thì không thể nói chắc được.
Nhưng Trần Hoa Đống lại thuộc loại có tâm lý trộm cắp vặt mà không có gan, do dự nửa ngày, thấy cô này cũng đẹp mà cô kia cũng không tệ nhưng lại không dám bước tới, đường đường chính chính ngồi bên cạnh người ta, dù sao trong hội trường hiện giờ vẫn còn rất nhiều chỗ trống, cứ đi qua như vậy thì rõ ràng là " lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết " rồi.
"Thật khoa trương, vẫn khoa trương một chút, không hợp với phong thái trầm ổn của ta." Cuối cùng, Trần Hoa Đống vẫn lắc đầu, chọn một hàng ghế giữa khá ít người ngồi xuống, tuy nhiên hắn vẫn tự để lại cho mình một chút ảo tưởng, cố ý ngồi vào vị trí trong cùng, trông chờ có cô gái nào đến trễ không có chỗ ngồi, cuối cùng chỉ còn cách ngồi cạnh hắn.
Như vậy chẳng phải là cái mà mọi người thường nói là duyên phận hay sao.
Ngụy Giang Dương ngồi bên trái hắn, còn Trương Hằng thì trực tiếp ngồi vào vị trí gần lối đi, Ngụy Giang Dương lên tiếng: "Công tử Trần à, nếu ngươi cứ giữ kẽ thế này thì sợ rằng bốn năm đại học sẽ phải cô đơn lẻ bóng rồi."
"Vậy ngươi thị phạm cho ta xem trong trường hợp này phải làm sao?" Trần Hoa Đống liếc xéo Ngụy Giang Dương: "Trực tiếp ngồi qua đó sao?"
"Không ổn không ổn, chiêu này công tử Trương có thể dùng được nhưng lũ phàm nhân như ta e rằng không làm được đâu." Ngụy Giang Dương lắc đầu.
"Vậy thì đúng rồi, đến cuối cùng chẳng phải vẫn phải xem mặt hay sao." Trần Hoa Đống cười lạnh: "Ta mà có khuôn mặt của Trương Điện thì còn phải lo ngồi ở đâu nữa ư, ta tùy tiện ngồi ở đâu thì cả thế giới này không tự động xông đến sạc pin sao."