Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 10

21

Xe ngựa đi qua con phố dài, khi còn cách nhà ta một đoạn, Kỳ Nghiên dẫn ta xuống ngựa đi bộ. Sao trải đầy trời, ngõ hẻm còn sót lại vài ngọn đèn, phác họa bóng tối của mái ngói cùng vách đá.

Bối rối kéo dài một lát, Kỷ Nghiên mở miệng trước: "Xin lỗi, A Tử, ta không cố ý trách cứ nặng nề như vậy.”

"Cô có sự nhạy bén hơn người thường, vụ án này phức tạp, có cô ở bên cạnh giúp đỡ, ta rất an tâm.”

"Chỉ là một khi vụ án liên quan đến tình cảm riêng tư, ta không biết..."

Thanh niên từng trải qua vô số trận khẩu chiến, giờ đây lại lộ ra vẻ yếu đuối hiếm thấy.

"Ta cũng thường tự hỏi, rốt cuộc là mình đúng hay sai."

Cửa nhà gần ngay trước mắt, ta dừng bước, xoay người nhìn hắn.

"Đại nhân, ta chưa từng nghĩ ngài sai."

Ngài sẽ là người giám sát tài giỏi nhất mà ta từng gặp.

Kỳ Nghiên lộ vẻ xúc động, trong mắt ánh lên như những vì sao. Hắn bỗng nở nụ cười, dường như đã lâu lắm rồi mới vui vẻ đến vậy.

Phía sau hắn, mái nhà quen thuộc lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối. Ta khẽ nhíu mày, thói quen chú ý đến chi tiết khiến ta đặc biệt nhạy cảm với sự thay đổi. Trên một mái nhà nào đó, trong những đường nét quen thuộc đột nhiên xuất hiện một điểm khác lạ.

Gần như theo bản năng, ta đẩy Kỳ Nghiên một cái. Cùng lúc đó, một mũi tên lao vun vút đến. Thấy không kịp né tránh, Kỳ Nghiên bị đẩy ra lại thuận thế nắm lấy tay ta, kéo mạnh, lôi ta cùng ngã xuống đất. Suýt chút nữa thì quên mất, võ nghệ của Kỳ Nghiên cũng không tồi.

Mũi tên ghim vào cánh cửa, phát ra tiếng động chói tai. Ngay sau đó, những mũi tên khác liên tiếp bay đến. Kỳ Nghiên ôm lấy ta, dẫn ta né vào trong nhà.

"Trốn trong phòng đừng nhúc nhích, ta đuổi theo!"

Ta vội vàng nắm chặt tay hắn: "Bọn chúng không phải hung thủ vụ án này, chắc chắn là nhắm vào ngài.”

"Mộc Bạch không ở đây, đừng nên thâm nhập quá sâu, cẩn thận có bẫy!”

"Ngài còn sống, ta mới có thể sống sót."

Mục đích của hung thủ vụ án không phải là muốn lấy mạng Kỳ Nghiên, đã còn tuân thủ ước hẹn một tháng thì không thể nào vô duyên vô cớ ám sát. Những kẻ ám sát này chắc chắn là một phe phái khác. Một phe mà cho dù giết người diệt khẩu cũng không muốn Kỳ Nghiên điều tra rõ vụ án này.

Kỳ Nghiên không biết đã bị câu nói nào làm chấn động, cứ thế nhìn chằm chằm vào ta. Tựa hồ nhớ lại tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, trên mặt hắn toàn là vẻ bất đắc dĩ. Những ngón tay thon dài từng chút từng chút nắm chặt lấy tay ta, hắn ôm chặt ta vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai ta.

"Ta hiểu rồi, đợi ta trở về."

Kỳ Nghiên dẫn dụ công kích, ta thu mình vào góc giường, vùi mình trong bóng tối. Đây là một trận sát cục nhằm vào Kỳ Nghiên, ta hiểu rõ hắn rời đi là không muốn kéo ta vào vũng lầy.

Rõ ràng hắn đi rồi, ta sẽ được an toàn, nhưng ta vẫn run rẩy đến rối loạn cả lên. Bọn chúng, vậy mà dám ám sát cả hắn, vậy mà... dám muốn mạng hắn!

Một vạt áo trắng dính máu lọt vào tầm mắt ta. Ngẩng đầu lên đã thấy trên mặt Lăng Du bị tái nhợt treo một nụ cười khổ sở.

"A Tử..."

22

Lăng Du bị thương không nhẹ. Trước có Triệu Thanh Trực, sau có Nghiêm Hưng, hắn gần như chắc chắn là nghi phạm không thể chối cãi. Do đó cũng trở thành một trong những đối tượng gết người diệt khẩu của đám thích khách.

Ta băng bó vết thương cho Lăng Du.

"Lăng bá mẫu đâu?"

"Ngày đó sau khi nàng tìm ta, ta đã đưa bà ấy ra khỏi Khai Phong."

"Quan phủ đang truy bắt ngươi, còn có người truy sát, ngươi cứ đến chỗ Triệu Uyển trốn trước đi, đợi tình hình ổn định rồi hãy trở lại."

"Không, A Tử." Lăng Du nắm chặt tay ta, "Nàng đi với ta, chúng ta rời khỏi Khai Phong, đến một nơi khác sống một cuộc sống vô ưu vô lo."

Ta mạnh mẽ rút tay về: "Ta không đi."

Hốc mắt Lăng Du đỏ bừng: "Bởi vì Kỳ Nghiên sao?

"A Tử, ta thấy rồi, ta thấy hắn ôm nàng, có phải nàng..."

"Câm miệng." Ta nhíu mày: "Có phải hay không, liên quan gì đến ngươi?”

"Cho dù không có Kỳ Nghiên, ta cũng phải ở lại, ta phải tìm a tỷ."

Lăng Du đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay ta: "Nàng ta sao?"

“Nàng ta đối với nàng tệ bạc như vậy, vì sao cứ nhất quyết phải tìm cho bằng được?!”

“Tỷ ấy đối xử tệ bạc với ta sao? Vậy ngươi đối xử với ta tốt bao nhiêu?” Ta gỡ từng ngón tay của hắn khỏi cổ tay ta, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Lăng Du, ngươi đối với ta, tốt đến mức nào vậy?”

Sắc mặt Lăng Du càng thêm tái nhợt, môi hắn mấp máy: “Trước kia, trước kia…"

“Trước kia, quả thật ngươi đã bảo vệ ta, thay ta chịu đòn, giúp ta đánh người.”

Có một khoảng thời gian, dưới sự bảo vệ của hắn, ta không cần phải sống những ngày tháng lo lắng sợ hãi.

“Nhưng Lăng Du à, một kẻ nhát gan như ta cũng đã trao cho ngươi sự dũng cảm mà ta có rồi.”

“Là ngươi không đón nhận mà thôi.”

Ta cũng đã từng quỳ trước mặt Lăng phụ Lăng mẫu, bất chấp bị đánh mắng mà cầu xin bọn họ đừng hủy hôn.

Ngày này qua ngày khác. Mà Lăng Du chỉ nắm chặt nắm đấm đứng nhìn từ phía xa ngày lại qua ngày, lại chưa bao giờ gom đủ dũng khí bước qua một bước cuối cùng.

Lăng Du bỗng dưng rơi lệ: "Có phải ngày đó Kỳ Nghiên nói đỡ cho nàng, nàng lập tức..."

“Thì sao?” Chóp mũi ta cay xè, “Nhiều năm như vậy, có phải ngươi vẫn cho rằng ta đều đã quen rồi không?”

“Nhưng những lời mắng chửi khó nghe, mãi mãi, mãi mãi đều không thể làm quen được.”

“Ta cũng sẽ buồn, ta vẫn rất nhút nhát, ngài ấy thay ta gánh chịu trách mắng, ngày này qua ngày khác đưa ta về nhà, tôn trọng ta, tin tưởng ta, lại còn bảo vệ ta.”

“Ta chính là thiếu thốn tình thương như vậy, thứ mà ngài ấy cho ta, ngoài phụ thân ra, còn nặng hơn tất cả những người khác.”

“Ta thích ngài ấy, vừa gặp mặt đã thích, càng ngày càng thích, thì có làm sao?”

“Nhưng…” Lăng Du lảo đảo lùi lại hai bước, khóe môi run rẩy, cuối cùng vẫn thốt ra những lời nghẹn lại bấy lâu.

“Nhưng A Tử, người như nàng…”

“Hắn sẽ thích nàng sao?”

Ta lau đi nước mắt trên má, liếc nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng dần dần chiếu vào trong phòng. Một đêm đã qua, Kỳ Nghiên vẫn chưa thể trở về.

“Không sao.” Ta đứng dậy mở cửa, “Ta phải đi tìm ngài ấy.”

Bình Luận (0)
Comment