3.
Ta đến phủ nha khám nghiệm Nghiêm Hưng, soạn thảo báo cáo khám nghiệm tử thi. Đợi hoài đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được Mộc Bạch. Hốc mắt hắn thâm quầng, hiển nhiên cũng là một đêm không ngủ.
Mộc Bạch mang đến một tin chẳng lành: “Đại nhân bị thích khách đả thương hôn mê, Quốc công gia đã phái người trông chừng ngài ấy, không cho phép tham gia vào vụ án này nữa.”
“Vụ án nghiêm trọng như vậy, sao có thể vì một câu không tra xét của Phụ quốc công là không tra nữa, Hoàng thượng chấp thuận sao?”
“Hoàng thượng cũng không hạ chỉ để đại nhân tra xét vụ án này, ài, đại nhân đang hôn mê, hiện tại ta cũng không biết phải làm sao nữa.”
“Chuyện về hộ tịch của những nữ tử kia, có tra ra được gì không?”
“Nhắc tới chuyện này, thật là kỳ lạ!” Mộc Bạch vỗ tay.
“Những cái tên trên danh sách vẫn chưa đối chiếu xong, nhưng trong những số đã tra ra rồi lại không tìm được người này!”
Đúng như dự đoán, nạn nhân đầu tiên Tiền Đức, chính là người nắm giữ mọi việc về hộ tịch. Mà nạn nhân thứ tư Nghiêm Hưng, ngày thường phụ trách việc rà soát chi tiết các vụ án, sắp xếp chức vụ quan lại và xét xử oan sai.
“Hôm qua ta và đại nhân cùng đến Nghiêm phủ, theo ý của đại nhân, đem những vụ án mà Nghiêm Hưng đã xử lý trong những năm gần đây đều tra xét lại một lượt.”
“Phàm là những vụ việc chủ yếu liên quan đến các nữ tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đều chọn ra hết, đến lúc đó để ngài ấy xem xét lại thật kỹ càng.”
Mộc Bạch sáng mắt lên: “Thật sao?!”
Ta gật đầu: “Đương nhiên.”
“Còn nữa, đám người đã ra tay với đại nhân, nhất định sẽ lại ra tay ngăn cản ngươi.”
“Có thể cố ý để lộ sơ hở, dụ rắn ra khỏi hang, cố gắng bắt sống được một tên.”
Mộc Bạch mừng rỡ khôn xiết: "Hay! Vậy ta đã có chủ ý rồi. A Tử cô nương, cô quả là người hiểu lòng đại nhân nhà ta."
"Lại còn xứng đôi nữa chứ, ha ha ha! Nếu không vì thân phận khác biệt, ta đã mong hai người thành một đôi rồi!"
Ta cười nhạt, không đáp lời.
Ta giúp Mộc Bạch, liên tục bốn ngày, bên phía Kỳ Nghiên vẫn không có động tĩnh gì. Bất đắc dĩ, ta cải trang thành nha hoàn lẻn vào phủ Phụ Quốc Công, theo chỉ dẫn tìm đến phòng của Kỳ Nghiên.
Có lẽ Kỳ Nghiên hiện tại chưa tỉnh, xung quanh phòng ngoài người đi lại nhiều hơn một chút, cũng không khóa cửa sổ. Ta đi loanh quanh hai vòng, chọn một cửa sổ kín đáo, định trèo vào. Tay còn chưa chạm vào mép cửa sổ, cửa sổ đã bị bật tung ra.
Ta ngửa người ra sau, trong lúc ngã nhào lại bị một bàn tay kéo lại, cứ thế đối diện với Kỳ Nghiên đang treo nửa người ra ngoài cửa sổ. Góc rẽ truyền đến tiếng bước chân, chưa kịp kinh ngạc, Kỳ Nghiên đã dùng sức kéo ta từ cửa sổ vào phòng.
Cửa sổ đóng lại, ta và Kỳ Nghiên vì quán tính mà lăn hai vòng trên giường. Lúc đứng dậy, cả hai đều đỏ mặt.
Kỳ Nghiên hạ giọng: "A Tử, sao cô lại đến?"
"Ta nghe nói ngài mãi chưa tỉnh nên muốn đến xem sao."
Kỳ Nghiên mím môi cười: "Ta giả vờ thôi, hôm qua ta đã tỉnh rồi."
"Cha ta muốn giam ta, không cho ta điều tra án, nếu ta tỉnh, ông ấy nhất định sẽ khóa cửa sổ."
"Ta bèn giả vờ hôn mê, tìm cách trốn ra ngoài."
Thấy bên ngoài Kỳ Nghiên vốn trầm ổn, tự chủ lại có dáng vẻ như vậy, ta có chút thất thần. Ở phủ Phụ Quốc Công, cử chỉ của hắn không tự chủ mang theo vài phần phấn chấn tươi tỉnh.
Nhận ra sự thất thố, Kỳ Nghiên vội vàng chỉnh lại y phục, mất tự nhiên mà ho khan hai tiếng.
24
Kỳ Nghiên nhìn ta từ đầu đến chân, đột ngột né tránh ánh mắt, vành tai đỏ ửng: "Ít khi thấy cô mặc màu sắc tươi sáng như vậy."
"Tóc búi, cũng... đẹp."
Ta nhìn lại mình, không lấy làm lạ. Đây chẳng phải là trang phục thống nhất của nha hoàn nhà họ sao, có gì đáng ngạc nhiên đâu. Chỉ là bình thường ta luôn mặc áo bào xám, quả thật có vẻ xám xịt.
Ta chuyển hướng câu chuyện sang việc chính: "Nếu chưa được Phụ Quốc Công cho phép, dù đại nhân có trốn ra ngoài cũng sẽ bị bắt trở về thôi."
"Không sao, ông ấy dám quản ta, cũng chỉ dựa vào việc Hoàng thượng chưa hạ chỉ rõ ràng, nếu ta ra ngoài, trước tiên sẽ lập tức vào cung thỉnh chỉ."
Hắn dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn trên giường, nhịp điệu cũng thêm vài phần phản nghịch ngả ngớn.
Ta do dự: "Hiện tại đã có nguy hiểm đến tính mạng, đại nhân còn nhất quyết muốn điều tra sao?"
"Đương nhiên phải điều tra, nhìn thấy vụ án liên quan nghiêm trọng, hiện tại mới đi đúng hướng, sao có thể bỏ cuộc một cách vô ích."
Ta mím môi: "Được, ta sẽ yểm trợ đại nhân ra khỏi phủ."
Kỳ Nghiên cười: "Nha hoàn sai vặt thì dễ tránh, chỉ là con chó sói cha ta nuôi ở cửa sau, vừa thấy ta đã sủa ầm ĩ không ngừng."
Ta lấy ra một lọ thuốc: "Không sao, ta mang theo thuốc bên mình, đến lúc đó cho nó ăn hai viên, nó sẽ không sủa nữa đâu."
"Cô không sợ sao?" Kỳ Nghiên từ từ tiến lại gần, vẻ mặt khó lường: "Nó là con chó dữ biết cắn người đấy."
Ta không nhịn được cười: "Thì ra đại nhân đáng yêu như vậy sao?"
Động tác của Kỳ Nghiên bỗng khựng lại, nghiêng mặt, rồi đột nhiên cười thành tiếng.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt sáng quắc: "A Tử, ngày đó, vì sao không màng nguy hiểm mà đẩy ta ra?"
Ta hồi tưởng lại lúc đó. Thật ra cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ là theo bản năng mà đẩy ra, chỉ cảm thấy Kỳ Nghiên không thể chết.
"Đại nhân là con cháu thế gia, ta chỉ là một kẻ hèn mọn, mạng của đại nhân, đương nhiên phải quan trọng hơn của ta nhiều rồi."
Thân hình Kỳ Nghiễn cứng đờ, ý cười lộ ra vẻ nhạt nhòa: "Chỉ là... vì thân phận sao?"
"Phải, chỉ vì thân phận."
Kỳ Nghiên xoay người, vén cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vẻ nhàn nhã vừa rồi đã biến mất sạch sẽ.
"Giờ đã không còn ai, đi thôi."
Ta cho sói dữ uống thuốc, yểm trợ Kỳ Nghiên ra khỏi phủ Phụ Quốc công, đưa hắn một đường đến cổng cung. Dưới bức tường thành nguy nga, ngay cả Kỳ Nghiên cũng trở nên nhỏ bé.
Kỳ Nghiên bé nhỏ quay đầu lại, nghiêm mặt nói: "A Tử, lần sau đừng chắn tên cho ta nữa, ta không thích."
Ta gật đầu: "Được."