Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Chương 12

25.

Thánh chỉ tra án được ban xuống. Thánh chỉ vừa đến phủ nha, Phụ Quốc công đã đến hỏi tội ngay tức khắc. May mà Kỳ Nghiên đã chuẩn bị sẵn, đặt thánh chỉ sang một bên, im lặng quỳ xuống.

Phụ Quốc công muốn đánh người, mấy lần giơ tay lên nhưng vẫn không dám giáng xuống. Ta quỳ theo sau lưng Kỳ Nghiên, cúi đầu thật sâu. Bước chân của Kỳ Minh Hiền bước qua Kỳ Nghiên, dừng lại trước mặt ta, thế nhưng lời ra khỏi miệng lại là hỏi Kỳ Nghiên.

"Là ngươi cho A Phúc uống thuốc?"

A Phúc là con chó sói đó, Phụ Quốc công yêu thương nó như con. Kỳ Nghiễn đứng dậy, kéo ta ra sau lưng.

"Sau khi vụ án này kết thúc, Kỳ Nghiên sẽ đích thân đến trước mặt phụ thân đại nhân nhận phạt."

Ánh mắt Kỳ Minh Hiền dừng lại trên người ta, hơi nheo mắt: "Ngươi là, con gái của Khương Sinh?"

Ta vội vàng quỳ xuống lần nữa, cúi người: "Tiện dân Khương Tử, bái kiến Quốc công gia."

Kỳ Minh Hiền cười cười: "Trước kia phụ thân ngươi nhìn xa trông rộng, giúp ta không ít việc."

"Gia phụ được Quốc công gia coi trọng, Khương Tử lấy làm vinh dự."

Kỳ Minh Hiền cười càng sâu: "Cứ giúp trợ giúp đại nhân nhà ngươi cho tốt."

"Vâng."

Tiễn Phụ Quốc công đi, Mộc Bạch hớn hở đến gần ta.

"A Tử cô nương, không ngờ cô còn có quan hệ này với Quốc công gia! Đúng là phúc lớn bằng trời!"

"Phúc?"

"Đúng vậy! Quốc công gia là người nắm quyền quản lý phủ Khai Phong! Cô làm việc trong phủ nha, được ông ấy coi trọng, xuất đầu lộ diện chỉ còn là vấn đề thời gian thôi!"

"Ta chỉ là một tiện dân, có đức tài gì đáng để nói đến."

"Chuyện đó có sao đâu! Quốc công gia của chúng ta cũng xuất thân từ thường dân, từ khi vào phủ Khai Phong, được các quan lớn coi trọng tiến cử, mới từng bước leo lên tận mây xanh đấy."

Mộc Bạch hớn hở: "Mặc cẩm y, cưới công chúa, nắm quyền trong triều đình!"

"Uống nước nhớ nguồn, ông ấy luôn có vài phần nâng đỡ đối với những dân thường có tài!"

Ta khẽ cười một tiếng, lắc đầu, lười để ý đến hắn.

26.

Kỳ Nghiên cũng không cảm thấy nhẹ nhõm. Ngày mai lại là một kỳ hạn năm ngày nữa. Thời gian cấp bách, đêm đó Kỳ Nghiên không nghỉ ngơi, thức suốt đêm để xem xét lại hồ sơ vụ án mà Mộc Bạch điều tra được.

Những người nữ tử trong danh sách tìm thấy trong nhà Tào Cương, trừ ba đến năm người chết bất đắc kỳ tử thì toàn bộ hộ tịch đều biến mất. Lại vừa hay, mấy vụ án tử vong này đều do Nghiêm Hưng xử lý.

Kỳ Nghiên trải danh sách ra bàn: "Mất tích rồi tử vong, hộ tịch biến mất, án oan bị đè ép, đều là nữ tử."

"Tuần kiểm sứ phía Tây Tào Cương, Hộ tào Tham quân sự Tiền Đức, Hình tào tham quân sự Nghiêm Hưng, Triệu Thanh Trực, đây là một... chuỗi mắt xích.”

Có lẽ là một chuỗi mắt xích còn đẫm máu và tàn nhẫn hơn cả những kỹ viện ngầm thông thường, đặc biệt dơ bẩn... một cỗ máy khổng lồ tàn sát nữ tử.

Ta khẽ nhíu mày, vẫn còn nghi hoặc: "Nhưng nhiều năm qua, Nghiêm Hưng chỉ xử lý những vụ án có người chết.”

“Vậy thân quyến của những nữ tử mất tích còn lại, không một ai đến phủ nha Khai Phong cáo trạng sao?"

Kỳ Nghiên gọi Mộc Bạch đến: "Đến phủ nha Khai Phong tìm Thông phán Đào An, triệu tập hồ sơ vụ án những năm gần đây, xem có báo án thiếu nữ mất tích hay không."

Mộc Bạch lĩnh mệnh nhưng không lập tức lui ra, chần chờ một lát rồi nói: "Chủ tử, vụ án của Lăng Tang năm đó... cũng do Nghiêm Hưng nhúng tay."

Kỳ Nghiên nhíu mày: "Lăng Du đâu?"

Mộc Bạch lo lắng tiến lên: "Chúng ta bắt hụt rồi, hắn đã trốn thoát, vẫn đang truy bắt."

"Điều hồ sơ vụ án của Lăng Tang đến đây." Vẻ mặt Kỳ Nghiên ngưng trọng, "Nếu Lăng Du thật sự có liên quan đến vụ án này, vậy cái chết của Lăng Tang chắc chắn có điều bất thường!"

"Ngày mai lại là ngày thứ năm rồi, tăng thêm người vây bắt, mau chóng tóm hắn lại."

Ta chần chừ một hồi: "Đại nhân, thật ra ngày hôm đó sau khi ngài đi, ta đã từng gặp Lăng Du.”

"Nếu hắn vẫn chưa bị bắt, có lẽ ta có thể tìm được hắn."

Kỳ Nghiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, giữa mày nhíu lại càng sâu: "A Tử..."

Ta cúi đầu: "Sau vụ án này, ta cũng sẽ đến lĩnh phạt với đại nhân.”

"Xin đại nhân đi cùng ta, có lẽ ta có thể khuyên hắn ra đầu thú."

27

Sau nhà ta có một hầm rượu, từng là căn cứ bí mật của ta và Lăng Du. Mỗi khi bị thương, hắn sẽ trốn ở đây, chờ ta đến tìm.

Đưa Kỳ Nghiễn đến cửa hầm rượu, ta dừng bước.

"Đại nhân, có thể cho ta xuống khuyên hắn trước được không?"

Kỳ Nghiên đồng ý.

Cửa hầm rượu mở ra, ta cầm một ngọn đèn nến men theo bậc thang đất xuống. Xuống dưới cùng, đi một vòng, quả nhiên thấy Lăng Du đang thu mình trong góc. Trên mặt hắn vẫn còn chút tái nhợt nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.

"A Tử, muội xem, muội lại tìm được ta rồi."

Ta nhẹ giọng đáp lời: "Lăng Du ca ca, Kỳ Nghiên đang ở bên ngoài chờ huynh.”

"Ta đến để khuyên huynh ra đầu thú."

Lăng Du nhìn ta một lúc, chậm rãi đáp: "Được, ta ra ngoài cùng muội."

Một tay ta cầm đèn, một tay đỡ hắn đi ra ngoài. Vừa chạm đến ánh sáng, chợt một con dao găm kề lên cổ ta.

"Lăng Du!" Kỳ Nghiên trầm giọng.

Ta cũng không thể tin được: "Huynh đang làm gì vậy?"

Lăng Du không trả lời ta, ép Kỳ Nghiên lùi về phía sau.

"Chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, thả ta ra khỏi thành."

Ta nói: "Si tâm vọng tưởng!"

Lăng Du nghiêng lưỡi dao, một vết máu xuất hiện trên cổ ta.

Kỳ Nghiên biến sắc: "Được, ngươi đừng manh động, ta đồng ý với ngươi."

Ta chợt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Kỳ Nghiên, hai mắt nóng bừng. Xe ngựa rất nhanh đã được chuẩn bị xong, ta bị Lăng Du khống chế lên xe, hắn cảnh cáo Kỳ Nghiên.

"Không được phái người theo dõi! Ra khỏi thành hai mươi dặm, ta tự khắc thả người về.”

"Nếu ta phát hiện dấu vết người của ngươi, vậy ta sẽ kéo nàng ta cùng chết!"

Lồng ngực Kỳ Nghiên không ngừng phập phồng, ngữ khí lạnh lẽo: "Ta sẽ không đuổi theo, đừng động vào nàng!”

"Nếu không dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ nhất định giết ngươi!"

Vứt bỏ đám người của Kỳ Nghiên, Lăng Du nhét ta vào trong xe, tự mình ra ngoài đánh xe, cứ như vậy đường hoàng bỏ trốn. Đến khi Lăng Du thả ta, ta trở về phủ nha thì đã là tối ngày hôm sau.

Người trong phủ nha đi lại tấp nập, ta tìm thấy Kỳ Nghiên ở nhà xác. Hắn bị đám đông vây quanh, trong mắt hằn đầy tơ máu, rõ ràng cả ngày không thoát thân được.

Thấy ta, hắn vội vàng bước tới, kiểm tra khắp người ta một lượt: "Sao cổ cô không băng bó, có bị thương chỗ nào khác không?"

Ta lắc đầu: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại hỗn loạn như vậy?"

Kỳ Nghiên bình tĩnh lại, nhìn ta không nói gì.

Ta lập tức hiểu ra: "Lại... có người chết? Là ai?"

Kỳ Nghiên xoay người, vén tấm vải trắng trên thi thể: "Thông phán phủ Khai Phong, Đào An."

Bình Luận (0)
Comment